Edit: phuong_bchii
________________
Mùi vị tanh ngọt thấm vào miệng, miệng Liễu Tư Dực trong nháy mắt một mảng đỏ thắm.
“Tư Dực, em sao rồi?” Lăng Thiên Dục lo lắng vạn phần, vọt tới trong nháy mắt gần như là một loại bản năng, cô quỳ trên mặt đất, muốn khẽ vuốt môi Liễu Tư Dực lại sợ đụng đau nàng, tay lơ lửng trên không trung, không biết làm sao.
“Không sao.” Liễu Tư Dực cắn môi, đầu ngón tay tùy ý lau chùi, vẻ mặt vô vị.
Chút đau này không tính là gì, ngã sấp xuống chật vật cùng thân thể không trọn vẹn mới làm nàng đau khổ.
“Chị đỡ em.” Lăng Thiên Dục không thể thấy nàng chịu một chút tủi thân, hận không thể thay nàng chịu khổ, giúp nàng đi lại, nhưng cô càng lo lắng vội vàng, Liễu Tư Dực lại càng bị đả kích.
Nàng hất tay Lăng Thiên Dục ra, cắn răng nói: “Không cần đỡ em, em có thể tự đứng lên.”
Quan tâm ắt sẽ loạn, Lăng Thiên Dục nóng nảy.
“Lúc này, em có thể đừng tùy hứng nữa không?” Ngữ khí mang theo trách cứ, tâm tình xấu cũng bị mang theo.
Khóe môi đỏ lên cực kỳ giống trái tim đẫm máu đầm đìa lúc này, ngực Liễu Tư Dực đau như kim đâm, dao gọt. Nàng bất khuất, nghiến chặt hàm răng, máu cấp tốc chảy ra, chảy vào trong miệng.
Nàng im lặng không lên tiếng, vẫn cố gắng tự mình đứng lên.
Lăng Thiên Dục kiên trì muốn đỡ nàng, Liễu Tư Dực lại đẩy cô ra, cảm xúc sụp đổ.
“Chị có thể đừng ở đây nhìn em không, em không muốn chị thấy em chật vật, em bất lực, em thất bại, em vô năng!”
Lăng Thiên Dục sửng sốt.
“Em cảm thấy mình giống như một gánh nặng, giống như một phế vật, khiến chị trở nên không giống chính mình, chị đi làm đi có được hay không, chị đi làm chuyện chị nên làm, cho em chút không gian thở, em thật sự sắp ngạt thở rồi!”
Nói xong hốc mắt nàng đỏ lên, nàng không phải trách cứ, không phải lên án công khai, càng giống một loại phát tiết và xin giúp đỡ. Sau khi khàn cả giọng, suy nghĩ của Liễu Tư Dực hỗn loạn không chịu nổi, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Dục.
Nàng không muốn để Lăng Thiên Dục nhìn thấy mình yếu đuối và bất lực nhất.
“Chị mặc kệ em thì ai quam tâm em, chị không vì em thì vì ai? Chị cam tâm tình nguyện, chị không thể hiểu, tại sao em luôn phải đeo gông xiềng cho mình?” Cảm xúc đè nén của Lăng Thiên Dục cũng theo đó bộc phát ra, “Chẳng lẽ muốn chị thờ ơ nhìn em như vậy? Hay là em cảm thấy chị có thể chuyên tâm đi làm? Em đứng ở lập trường của chị ngẫm lại được không? Đổi lại là em, em làm như thế nào? Chị chỉ cần rời khỏi cái nhà này sẽ không lúc nào không nghĩ đến em, lo lắng cho em.”
“Em không cần chị vì em như vậy, thời khác chị ở đây chỉ khiến nó nhắc nhở em bây giờ em vô dụng đến mức nào!”
“Em có thể nói lý lẽ không? Thế giới này nếu tồn tại thành công, chẳng lẽ không cho phép có thất bại và suy sụp? Em cũng đã trải qua khổ cực, tại sao không thể chấp nhận hiện tại?”
“Chấp nhận cái gì? Chấp nhận sự thật em không thể đứng dậy, em hiện tại ngay cả tự lo liệu cuộc sống cũng không làm được, tắm rửa cần chị bế, lên giường cần chị cõng, xoay người cần chị giúp?”
“Chị không có ý đó, ý chị là.”
“Chị chính là có ý đó.”
“…”
Hai người càng lúc càng lời qua tiếng lại, bắt đầu cãi nhau không ngừng, ai cũng không chịu nhượng bộ. Hoa Mỹ Kỳ cảm thấy không khí căng thẳng, vô tình lùi lại hai bước, nhẹ nhàng nói với Kỳ Mộc Uyển: “Cô không đi khuyên can sao? Người Trung Quốc không phải rất thích khuyên can nhất sao?”
“Cô có gì hiểu nhầm đối với người Trung Quốc phải không? Hầu hết mọi người thích ăn dưa xem náo nhiệt, như tôi chẳng hạn.” Kỳ Mộc Uyển không có ý can ngăn, trái lại, cô ấy để họ tự do thể hiện, chuyện họ cãi nhau rất hiếm khi xảy ra, cơ hội này hiếm có, cô ấy không định can thiệp.
Hoa Mỹ Kỳ trải ba vạch đen trên trán, nghiêm túc nói: “Nhưng như vậy không có lợi cho bệnh nhân tiếp nhận vật lý trị liệu.”
“Có lợi cho tâm hồn là được rồi, nghẹn khuất có thể không có lợi cho trị liệu, hai người họ vẫn luôn chịu đựng, luôn phải phát tiết ra ngoài, đối với nhau đều tốt.” Tính cách hai người đều ẩn nhẫn, đều yên lặng thừa nhận đau khổ, một người liều mạng tập thể hình ngược đãi chính mình, một người kiên trì thể hiện, kết quả thì sao? Chẳng qua là dùng □□ đau khổ tra tấn trái tim mình, ý đồ được cứu rỗi.
Thật ra có thể làm cho các nàng tiêu tan chỉ có đối phương.
“Hửm?” Hoa Mỹ Kỳ như có điều suy nghĩ, “Câu tiếng Trung này của cô có nghĩa là họ cãi nhau có âm mưu trước?” Cô ấy luôn có khả năng hiểu sai những câu nói bằng tiếng Trung, không phân biệt rõ ý tốt hay xấu.
Kỳ Mộc Uyển lườm cô ấy một cái, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Đúng đúng, bọn họ có âm mưu cãi nhau, nếu không phải một chân không tiện, không chừng còn muốn đánh nhau.”
“Nói bậy!” Ánh mắt Lăng Thiên Dục bay tới, thấy bộ dáng tức sùi bọt mép của cô, Kỳ Mộc Uyển nhíu mày, hít sâu một hơi, xem ra con hổ tức giận quả thật không thể chọc.
Ai biết cô chuyển đề tài, “Chúng tôi làm sao có thể đánh nhau? Hồng tỷ người ta đánh lưu manh chỉ cần động động ngón tay, xách tôi tựa như xách gà con.”
“Phụt~” Liễu Tư Dực không nhịn được mà bật tiếng. Lăng Thiên Dục thấy vậy vội vàng tận dụng cơ hội: “Dù chỉ biết nói miệng thôi cũng không thắng được, tôi có cách gì đây? Cô thấy đấy, việc nhà tôi làm không tốt, nấu ăn không ngon, an ủi người lại còn cãi nhau, tôi chẳng làm được gì ngoài việc kinh doanh, đúng không? Tôi thấy cô ấy nói đúng, tôi nên đi làm, chỉ có đi làm mới không bị cuộc sống ức hiếp, mới không bị người…” Nói đến đây, cô liếc nhìn Liễu Tư Dực một cái, “Ghét bỏ!” Cô cố tình nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
Khuôn mặt nghiêm túc của cô kết hợp với lời nói tràn ngập ham muốn sống, làm cho Liễu Tư Dực buồn cười, biết cô đang cho nhau bậc thang xuống, cũng đang biến tướng dỗ mình nhận sai, sao còn nhẫn tâm tranh chấp.
Nhưng là nhất thời phát tiết cảm xúc mà thôi, Liễu Tư Dực rất rõ, mình chung quy là người phàm, nhất thời không chấp nhận được đả kích thân tàn, chống lại loại cảm xúc tiêu cực này xâm nhập, cũng sẽ có lúc mất khống chế không thể tự xử.
“Chị bớt nói mấy câu đi.” Nàng liếc Lăng Thiên Dục một cái, oán khí vẫn còn, giọng nói lạnh lùng thản nhiên.
Lăng Thiên Dục giơ tay đầu hàng: “Chị sai rồi chị sai rồi, như vậy đi, về sau em khỏe chị sẽ đi làm nagy, những lúc khác chị ở nhà có được không?”
“Chị tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt em.”
Lăng Thiên Dục: “??”
“Sao em có thể đối xử với chị như vậy?” Vẻ mặt cô vô tội, vẻ mặt cầu xin, tủi thân.
Liễu Tư Dực không thèm để ý, chỉ là vịn lan can khó khăn đứng dậy, chỗ môi bị rách chậm rãi ngừng chảy máu, nàng cũng sớm đổ mồ hôi đầy đầu.