Edit: phuong_bchii
________________
Lăng Xương Khiếu kích thích tâm lý phản nghịch của Liễu Tư Dực, lần nữa thức tỉnh kiêu ngạo và quật cường chôn sâu trong nội tâm của nàng, cuộc đời của nàng sinh ra đã đen tối như vậy, làm sao còn sợ người khác uy hiếp, cho dù người này là ông nội ruột của Lăng Thiên Dục.
“Xin lỗi, không thể như ông mong muốn.” Liễu Tư Dực điều khiển xe lăn muốn xoay người, giọng nói lạnh lùng của Lăng Xương Khiếu từ phía sau truyền đến, “Nếu lão ngũ xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho các người.”
Ông một mực nhận định là Lăng Thiên Dục động tới Lăng Thương Thiên, ông thà rằng tin suy đoán ngông cuồng của mình, cũng không muốn tin tưởng lời của Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực.
Vừa đấm vừa xoa cùng lắm là bị ép nóng nảy, Lăng Thương Thiên sinh tử chưa biết, ông sắp gặp phải cảnh cửa nát nhà tan, Lăng gia rốt cuộc không chịu nổi bất kỳ rung chuyển nào. Bất kể thế nào, cũng phải giữ được tứ phòng.
Cho dù bọn họ phạm phải tội lớn tày trời, cho dù bọn họ làm việc không thỏa đáng, ông cũng phải tiếp tục che chở, vì thế không tiếc trả giá bất cứ giá nào, đây là việc ông vì cha vì ông nội nên làm.
Tam phòng sa lưới đã không động tay động chân, hiện tại bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng gia, cho dù quyền thế lớn hơn nữa, tiêu tiền nhiều hơn nữa, cũng không ai dám tiếp ứng chuyện này.
Nhưng tứ phòng còn có cơ hội, ông không thể để cho Lăng Thiên Dục nhổ tận gốc cái nhà này.
Liễu Tư Dực hơi nghiêng mặt, khóe miệng xẹt qua một độ cong u lãnh, “Ông lo lắng nhiều rồi, ông sẽ không xảy ra chuyện, trừ phi là tự đào mộ.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.
Ông quá không hiểu Lăng Thương Thiên, đây là điểm đáng buồn nhất của Lăng Xương Khiếu, ông tự cho là nhìn thấu mỗi người, lại không biết mình mới là người bị đùa bỡn vỗ tay kia.
Lăng Xương Khiếu tức giận đến mạch máu bành trướng, lồng ngực đau đến không nhịn được ho mạnh, huyết áp lại lần nữa tăng vọt, Lâm Hoàn đỡ ông ngồi xuống, lấy thuốc ra.
“Lão gia, gần đây bấp bênh, ông cũng không thể ngã xuống, ngũ thiếu gia có lẽ là bị đả kích đi du lịch hoặc là tạm thời tránh người không gặp, sẽ không có việc gì đâu.”
“Hừ! Lão ngũ tuy rằng hướng nội, nhưng vẫn cần cù chăm chỉ, cho dù gặp chuyện cũng không đến mức mất tích, con bé cùng lão đại liên hợp đối phó tứ phòng, không phải là muốn đánh bại lão ngũ sao? Nó cẩn trọng rốt cuộc đắc tội ai, phải chịu bức hại này?”
“Có lẽ là…” Lâm Hoàn có chút cố kỵ, không dám nói ra miệng.
Lăng Xương Khiếu mí mắt nâng lên, từ trong nếp nhăn nặn ra một nụ cười lạnh, “Thay cha trả nợ phải không?”
“Tôi không có ý đó, thưa ông…”
“Thôi thôi, thật là làm bậy.” Trái tim Lăng Xương Khiếu đã tan nát đầy đất, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghĩ đến vừa hận vừa đau, hối hận không làm như vậy, một tờ thư cổ phần hại chết người con trai yêu thương nhất.
Hiện tại báo ứng đã đến, thiên đạo luân hồi, cuối cùng là đến phiên mình. Ông chậm rãi cầm lấy ảnh người vợ đầu tiên, vuốt nhẹ khung ảnh, vô cùng đau đớn: “Lạc Anh à, bà nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Cốt nhục của chúng ta đều qua đời, chỉ còn lại Tiểu Bắc và Tiểu Dục, nhưng tam phòng tứ phòng cũng là cốt nhục của tôi mà.”
Thân thể ốm yếu của ông ôm ảnh của vợ, lại có chút khóc nức nở.
Lâm Hoàn khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, ông ấy tìm được bãi đỗ xe, đuổi theo Lăng Thiên Dục.
“Nhị tiểu thư.”
“Chú Lâm, chú còn có việc?”
Lâm Hoàn nhìn Liễu Tư Dực một cái, cảm thấy không nên coi nàng là người ngoài nữa, liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, ông ấy hạ thấp giọng, đề phòng có tai mắt.
“Gần đây tứ gia đang thay bảo vệ, nói là vì an toàn cho gia đình, tôi luôn cảm thấy manh mối không đúng.”
Lăng Thiên Dục lông mày ngả ngớn, đầy ý cười: “Thế nào, hắn muốn khởi nghĩa, hay là muốn mưu triều soán vị?”
“Tôi sợ hắn chó cùng rứt giậu, sẽ đối với lão gia…”
“Chú chuẩn bị vài người, khi cần thiết thì khống chế người của chú tư, chuẩn bị thêm nhiều camera mini, chụp ảnh hàng ngày của ông nội, nếu chú tư muốn tạo phản, vậy cũng đỡ phải tốn tâm tư động đến chú ấy.”
Lăng Quốc Chương đã hãm sâu vào bước đường cùng, ông ta không có chỗ dựa vững chắc, mạng lưới quan hệ không bằng tam phòng, tiền quyền sắp mất đi, không ai dám lội vào vũng nước đục. Cho dù muốn cho vay Đông Sơn tái khởi, cũng không có khả năng, người của hội đồng quản trị mắt thấy ông ta thất thế, rất nhiều người bắt đầu phản chiến đại phòng và nhị phòng.
Trận chiến này thắng thua đã có kết quả, khả năng duy nhất của ông ta chính là ra tay từ cổ phần.
Nếu ông ta dám bức bách ông lão, Lăng Thiên Dục vừa vặn mượn cơ hội diệt trừ ông ta, không cần tốn nhiều sức.
“Hiểu rồi, có tình huống tôi sẽ thông báo cho nhị tiểu thư, nhà này hiện tại không an toàn lắm, cô chăm sóc cô Liễu cẩn thận.”
Lăng Thiên Dục gật đầu, “Cám ơn chú Lâm.”
“Nhị tiểu thư đi thong thả, cô Liễu đi thong thả.” Lâm Hoàn cung kính, lại cố ý nâng cao âm lượng nói một câu: “Sức khoẻ lão gia không tốt, mong nhị tiểu thư thường xuyên trở về thăm hỏi.”
“Tôi sẽ.”
Mượn ánh trăng, Lăng Thiên Dục bế Liễu Tư Dực vào trong xe, rõ ràng cùng Lăng Xương Khiếu tranh đến mặt đỏ tai hồng, trạng thái tinh thần của Liễu Tư Dực còn tốt hơn lúc tới.
Thật ra cuộc đối thoại của bọn họ, Lăng Thiên Dục đều nghe thấy, thư phòng vốn có máy nghe lén, Lâm Hoàn lặng lẽ nhét tai nghe cho cô, vốn là rất lo lắng, nghe được giọng điệu và giọng điệu của Liễu Tư Dực khi phản bác, chỉ cảm thấy đại khoái nhân tâm.
Trong lúc giật mình, cô cảm thấy Tư Dực trước kia đã trở lại.
“Xem ra bình thường chúng ta nên cãi nhau nhiều hơn.” Lăng Thiên Dục trêu ghẹo nói.
“Cãi nhau?”
“Chị thấy lúc em cãi nhau với ông nội có tinh thần hơn bình thường.” Cô phát hiện, Liễu Tư Dực mềm cứng không ăn, gặp mạnh thì càng mạnh, cho dù trước kia đối với mình cũng giống nhau.
Loại cá tính ngầu ngầu này, ngược lại thành tựu mị lực của nàng.
Tuy rằng có gai, nhưng sẽ thu hồi mũi nhọn vào thời điểm thích hợp, Lăng Thiên Dục thích loại ung dung tự nhiên hoán đổi này của nàng, cũng yêu sự dũng cảm không cúi đầu trước bất kỳ cường quyền và bóng tối nào của nàng.
Nhưng mà, lần này, nàng bị chính mình đánh ngã. Mấy ngày liền trầm mê và tự bế, làm cho Lăng Thiên Dục một lần lo lắng nàng sẽ mắc bệnh trầm cảm, nhìn thấy phản ứng của nàng hôm nay mới yên tâm.
Ánh mắt Liễu Tư Dực đầy nước, phản chiếu ánh trăng dịu dàng, nàng mỉm cười: “Chỉ là thay dì Tâm Ngữ vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với chú.”