Edit: phuong_bchii
________________
Chấp nhất là chuyện của mình, kiên trì chút chân tình đáng thương kia, nhưng là vì trấn an mình. Hối hận? Có lẽ có, Lý Hân Dao lúc còn trẻ cũng rất đạm bạc, mọi việc không cưỡng cầu, cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Trước khi lập gia đình, bà ấy từng hỏi Dư Tâm Hoan: “Cậu có hy vọng mình gả đi không?”
Lúc đó Dư Tâm Hoan nói: “Hướng đi của cuộc đời chính mình không nên hỏi người khác.”
Vào khoảnh khắc đó, Lý Hân Dao liền hiểu, bà ấy biết sẽ không có đáp án, nhưng muốn cho mình một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.
Lăng Thiên Dục không cách nào tưởng tượng gả cho người mình không yêu là cảm giác gì, từ nhỏ chứng kiến cha mẹ yêu nhau, cô cảm nhận được nhiều nhất chính là yêu.
Giữa ba mẹ nhỏ giọt, ngầm hiểu lẫn nhau ăn ý và kiên định bảo vệ lẫn nhau, là tình yêu đẹp nhất cô từng thấy.
Trước khi ý thức chưa thức tỉnh, cô từng cảm thấy loại tình yêu này hiếm thấy trên thế gian.
Sau này, cô mới biết được, thì ra mình cũng có thể, hơn nữa vẫn luôn có được.
Chỉ là cô vẫn rất nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Vậy bác gả cho đại bác cả, chẳng phải là không hạnh phúc chút nào sao? Cho dù làm bạn lữ, bác ấy đi cũng rất sớm, bác vẫn lẻ loi một mình.”
“Tiểu Dục.” Lý Hân Dao dừng bước, gió vỗ về mái tóc nhỏ trên trán cô, trong ánh mắt động lòng người lóe lên ý cười như có như không, “Nếu như không thể bên người mình yêu, thì lập gia đình hay đơn thân, đối với bác mà nói đều giống nhau, nếu bác không được làm chính mình, vậy cũng chỉ có thể làm tốt người Lý gia, nàng dâu Lăng gia.”
Lý Hân Dao nói xong mỉm cười, trong lòng điềm tĩnh, làm cho khí chất đoan trang và ưu nhã của bà ấy hồn nhiên thiên thành.
Trên đời lại có mấy người có thể làm được tâm tình bình thản, đạm bạc mà đối đãi cuộc đời như bà ấy chứ?
Lăng Thiên Dục hiểu, nhưng không cách nào hiểu được, có lẽ sau lưng siêu nhiên tiêu sái, cũng từng có trăm chuyển ngàn hồi đau khổ giãy giụa, nhưng bác cả lại vùi hết thảy xuống đáy lòng.
Hôm nay người tham gia dời mộ không nhiều lắm, hầu như đều là người thân của Dư Tâm Ngữ. Lăng Thiên Dục cũng mời Hải Dụ và Lam Doanh, vốn hai người đều đồng ý nói được, hôm nay lại không thấy bóng dáng.
Liễu Tư Dực gọi điện thoại nhiều lần đều tắt máy, sau đó bất đắc dĩ đành phải liên lạc với Kỳ Mộc Uyển, cô ấy cũng không biết tung tích Lam Doanh, khó tránh khỏi có chút lo lắng, liền bắt đầu tự mình đi tìm.
Kỳ lạ chính là, Hải Dụ từ trước đến nay luôn giữ chữ tín đúng giờ, lần này cũng không có xuất hiện. Hai người đồng thời mất liên lạc, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Lăng Thương Bắc cũng vẫn luôn cố gắng liên lạc với Hải Dụ, thậm chí gọi tới công ty, cũng không ai gặp qua cô ấy.
“Vẫn không liên lạc được Hải Dụ sao?”
“Thật là kỳ lạ, bình thường cô ấy mở máy 24/24, tìm người rất dễ dàng, lần này sao lại thế này?” Lăng Thương Bắc gửi tin nhắn cho cô ấy nói ‘Nhanh trả lời điện thoại’.”
Bắt đầu từ sáng sớm, mí mắt phải của Liễu Tư Dực cứ giật giật, dự cảm xấu chết tiệt lại tới. Nàng sợ kiểu bất an này, gần như lần nào cũng linh.
Gần đây quá mức thái bình, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Ngay khi mấy người chuẩn bị mỗi người đi một ngả, Lăng Thiên Dục nhận được điện thoại của Lâm Hoàn, sau đó một đoạn video ngắn truyền đến, làm cho sắc mặt cô thay đổi.
“Đại ca.” Cô vội vàng đi tới bên cạnh Lăng Thương Bắc, “Chúng ta phải về nhà một chuyến.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô đặt video trước mặt Lăng Thương Bắc, trong video Lăng Quốc Chương đang liều mạng nhét một lọ thuốc vào miệng Lăng Xương Khiếu, ông ta phát rồ, giống như đang bức bách Lăng Xương Khiếu làm cái gì đó.
“Chú tư…”
“Suỵt~” Lăng Thiên Dục trầm giọng nói: “Đừng lên tiếng, về nhà trước đã.” Cô không ngờ chuyện Lâm Hoàn nói lại xảy ra nhanh như vậy, Lăng Quốc Chương là cố ý chọn ngày này ra tay với ông nội?
Ông ta cảm thấy cô không rảnh bận tâm chuyện trong nhà? Cho nên nhân cơ hội đi “bức vua thoái vị”?
Lăng Quốc Chương làm sao biết mình chọn hôm nay dời mộ cho mẹ, ông ta có đầu óc này, nén giận đặc biệt chờ hôm nay ra tay?
Mặc kệ như thế nào, sự tình có chút bất ngờ, cô phải tự mình trở về xử lý, chỉ là có chút lo lắng Liễu Tư Dực.
“Dì!” Cô ngăn Dư Tâm Hoan đang chuẩn bị rời đi lại.
“Dì, phiền dì và bác cả đưa Tư Dực về, giúp con chăm sóc cô ấy, con có chút việc gấp phải về Lăng gia một chuyến.”
Dư Tâm Hoan thấy cô vội vã, liền biết đã xảy ra chuyện. Lúc này, Lăng Thiên Dục cũng chỉ yên tâm với bà và Lý Hân Dao.
Chỉ là, Hoa Mỹ Kỳ cũng nhân cơ hội đi theo, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ trị liệu của Liễu Tư Dực, không dễ xua đuổi.
Cứ như vậy, bốn người cùng ngồi một chiếc xe, cùng che chở Liễu Tư Dực trở về.
Để tránh xấu hổ, Dư Tâm Hoan chủ động yêu cầu lái xe, hơn nữa để Liễu Tư Dực ngồi ở ghế lái phụ, ném Lý Hân Dao và Hoa Mỹ Kỳ ở ghế sau.
Trong xe yên tĩnh, không ai nói chuyện, Hoa Mỹ Kỳ luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, lần đầu tiên cô ấy gặp Lý Hân Dao khí chất cao quý, có chút tò mò, “Xin chào, trưởng bối, cháu tên là Hoa Mỹ Kỳ.”
“Chào cháu.” Lý Hân Dao khẽ trả lời.
“Trưởng bối, bác và giáo sư Dư có quan hệ gì vậy ạ?”
Tiếng phổ thông không chuẩn, cộng thêm cách dùng kỳ quái của từ “trưởng bối”, khiến Lý Hân Dao nhịn không được nhếch môi, cô gái lai này ngược lại có vài phần đáng yêu và chân thành.
Chỉ là hỏi đến quan hệ giữa bà ấy và Dư Tâm Hoan, nhất thời không trả lời được.
“Chúng ta là…” Lời còn chưa dứt, Dư Tâm Hoan mở miệng, “Mỹ Kỳ, trưởng bối là gọi chung, trong nước không ai gọi người khác như vậy.” Bà là vì dời đi lực chú ý của Hoa Mỹ Kỳ, không muốn cô ấy cứ dây dưa nói chuyện với Lý Hân Dao, mới đáp cái giọng này.
Kết quả Hoa Mỹ Kỳ hăng hái, gần như ôm lấy ghế lái, ý cười nồng đậm hỏi: “Cô không giận nữa à.”