Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 112

Edit: phuong_bchii

________________

Bóng sáng Lăng Thương Thiên biến mất trong bóng tối, chỉ nghe thấy âm thanh giống như cửa cuốn vang lên, bốn phía lại khôi phục an tĩnh.

“Có ai không?” Hải Dụ lớn tiếng kêu một câu.

Không ai trả lời.

“Cứu mạng!” Lam Doanh cũng tiếp tục la lên, như đá chìm biển rộng, không có đáp lại, bốn phía giam cầm, chỉ có tiếng nước chảy.

Nước từ đường ống chậm rãi chảy, từng chút từng chút rót vào trong hộp thủy tinh. Lam Doanh co rúm người lại gần Hải Dụ, cô ấy giống như trước kia bảo vệ Lam Doanh.

“Đừng sợ, sẽ có người tới cứu chúng ta.” Hải Dụ vẫn giống như một chị lớn, luôn dựa vào lúc Lam Doanh sợ hãi chịu ấm ức, thật ra cô ấy làm sao lại không sợ chứ, cô ấy cũng là phụ nữ, cũng có lúc yếu đuối bàng hoàng.

Chính như giờ phút này, cô ấy ngay cả chính mình ở nơi nào cũng không biết, cầu cứu không có cửa.

Tiếng nước chảy ào ào kia tựa như bước chân của tử thần, chậm rãi tới gần các nàng.

“Chị Hải Dụ, chúng ta sẽ chết sao?” Lam Doanh có chút tuyệt vọng, ở nơi gọi trời không đáp đất không linh này, hơi thở của thần chết phả vào mặt, bất lực không có sức giống như năm đó được vận chuyển lên thuyền.

Hải Dụ ôm Lam Doanh, ký ức cũng bị kéo vào trong một màn mạo hiểm năm đó.

Các nàng cùng Liễu Tư Dực, đều trải qua tuổi thơ ảm đạm. Hải Dụ là trưởng nữ, trong nhà có năm đứa con, cô ấy bị ép làm việc đồng áng kiếm tiền nuôi em trai em gái, chỉ cần cha mẹ hơi bất mãn sẽ bị đánh, năm 16 tuổi bị đuổi ra ngoài đi làm kiếm tiền, sau khi ra ngoài bị người ta lừa đến thiếu chút nữa đi chụp A/V, giãy chết vẫn rơi vào trong tay ông chủ quán bar làm tiếp rượu.

Lam Doanh là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên cùng bà nội, năm 14 tuổi bà nội qua đời, cô nàng được đón đến nhà cô gửi nuôi vài năm, nhưng người anh họ 17 tuổi kia luôn lấy lòng cô nàng, thậm chí cố gắng dâm loạn, cô nàng sợ, có một buổi tối trốn vào xe kéo trong thôn, chạy trốn vào nội thành.

Vận mệnh giống như căn tuyến, kéo ba người các nàng lại với nhau, bị cùng một nhóm người lừa gạt đến đầm long hang hổ, cuối cùng lại nhờ họa được phúc. Các nàng đã trải qua khó khăn của nhân gian, cũng chịu đủ mắt lạnh và nhục nhã, nếu như không phải bởi vì cơ duyên trùng hợp Liễu Tư Dực được Lăng Thiên Dục nhìn trúng, các nàng có lẽ còn ở địa ngục nhân gian, thậm chí đã rời khỏi nhân thế.

Chết là đáng sợ, sống không bằng chết mới tuyệt vọng, ngày đó, các nàng đều biết vượt qua hải ngoại chờ đợi mình chính là ngược đãi cực kỳ bi thảm.

May mà, Lăng Thiên Dục tới, giống như vị thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu các nàng.

“Chị Hải Dụ, lần này nhị tiểu thư vẫn sẽ đến chứ?” Lam Doanh ôm hai tay thì thào tự nói, lúc nhị tiểu thư không ngờ lại sáng tạo ra kỳ tích, lần này còn có thể như vậy sao?

Lam Doanh nhắc nhở Hải Dụ, cẩn thận ngẫm lại lời nói của Lăng Thương Thiên, người tiếp theo cậu ta muốn bắt chỉ sợ chính là nhị tiểu thư.

“Nhị tiểu thư có thể cũng gặp nguy hiểm… Lăng Thương Thiên là cố ý chọn ngày hôm nay sao? Cậu ta có thể lừa dương đông kích tây, tách Hồng Tâm và nhị tiểu thư ra, sau đó lại đi bắt người…” Hải Dụ phân tích xong, hít sâu một hơi, cô ấy không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp chạy đi mới được.

“Ý của tên biến thái kia không phải là muốn cho chúng ta chịu khổ cùng Hồng Tâm sao? Đại khái cũng muốn xuống tay với nhị tiểu thư, nhưng bên người họ có vệ sĩ hẳn là không dễ dàng đắc thủ như vậy.”

“Không không không, em nghĩ xem, tiểu khu của em quản lý nghiêm ngặt như vậy cậu ta cũng có cách trà trộn vào, đừng nói mấy tên vệ sĩ, chỉ cần dùng chút mưu kế là có thể dụ người đi, sự kiện tên hề chính là một ví dụ, bất kể nói thế nào chỉ số thông minh của cậu ta vẫn rất cao, tư duy logic cũng rất mạnh, chị thậm chí không biết cậu ta làm sao đoán ra thân phận của chị.” Chuyện cho tới bây giờ, Hải Dụ không dám xem thường Lăng Thương Thiên nữa, cô ấy không ngừng đi tới đi lui, muốn cho mình tỉnh táo lại suy nghĩ thật kỹ.

Tất cả bố cục kín đáo, nhất định sẽ có lỗ hổng, rất khó vạn vô nhất thất. Cho dù nơi này là không gian phong kín, cũng sẽ có manh mối.

Mùi nước biển.

“Cái gì?” Hải Dụ quay đầu nhìn về phía Lam Doanh.

Cô nàng ngồi xổm xuống, lấy tay múc nước đặt lên mũi ngửi, “Chị Hải Dụ, trong nước này có mùi rong biển.”

“Em chắc chứ?”

Khứu giác của Lam Doanh vẫn rất nhạy, cô nàng nhạy cảm với mùi, so với người bình thường càng có thể phán đoán ra mùi vị chính xác hơn. Để xác định suy đoán trong lòng, cô nàng dùng đầu lưỡi liếm thử, có chút vị mặn nhàn nhạt.

“Em chắc chắn rằng nó giống hệt với mùi chúng ta ngửi thấy trên tàu, mùi đó quá sâu và có vị mặn trong nước.”

Tuyên An không phải là thành phố ven biển, sông hồ chiếm đa số, nhánh sông duy nhất nối liền thành phố B là ở đảo Vân Tê. Năm đó các nàng chính là ở bến tàu nơi đó, suýt nữa bị bọn buôn người đưa đi.

“Chẳng lẽ chúng ta đang ở gần đảo Vân Tê sao?” Hải Dụ phỏng đoán.

“Cho dù chúng ta biết mình ở nơi nào cũng vô dụng, căn bản không thể thông báo cho bất luận ai.” Lam Doanh có chút uể oải, cô nàng nhìn hộp kính trong suốt, nhớ tới nhà kính trồng hoa trên sân thượng nhà mình, cũng nhớ tới từng chút từng chút ở chung với Kỳ Mộc Uyển.

Tốt đẹp tựa như phù dung sớm nở tối tàn, mở ở trong lòng dừng lại thành vĩnh hằng, nhưng cuối cùng không thể có được. Giờ phút này Lam Doanh nhớ Kỳ Mộc Uyển hơn bất cứ lúc nào.

“Sẽ có cách, chị tin tưởng Hồng và nhị tiểu thư sẽ tìm được chúng ta.”

Kiểm tra một vòng, cái hộp thủy tinh này hoàn toàn không thể nào xuống tay, nhìn không thấy bất kỳ cơ quan và lối ra nào, Hải Dụ phát hiện mình căn bản là bó tay chịu trói, không có bất kỳ công cụ nào, hoàn toàn nhìn không thấy khả năng chạy trốn.

Khóe miệng Lam Doanh nhếch lên một nụ cười, có chút xuất thần, “Thật ra chúng ta cũng sống lâu vậy rồi, có lẽ bây giờ ông trời muốn thu hồi ban ân.”

“Mạng của chúng ta không phải ông trời cho, là nhị tiểu thư cho, ông trời tính là cái thá gì? Ông ta dựa vào cái gì mà thu hồi.” Bộ dạng mắng chửi ông trời của Hải Dụ làm Lam Doanh  bật cười, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe thấy Hải Dụ nói tục, “Ha ha, thì ra chị Hải Dụ cũng biết mắng chửi người.”

“Chứ sao, chúng ta đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử rồi, còn sợ cái này à? Không cần thỏa hiệp với vận mệnh, nhân định thắng thiên, nhị tiểu thư nếu như không từng bước đi, cũng không đi tới ngày hôm nay, đúng không? Phải tin tưởng sức mạnh của mình, còn phải tin tưởng đồng bọn của mình.” Hải Dụ an ủi Lam Doanh, không phải cũng an ủi chính mình sao.

Chỉ là dưới tuyệt cảnh này, chỉ có thể bình tĩnh tâm tình, trấn an lẫn nhau.

Lam Doanh buồn bã mất mát: “Gặp phải loại chuyện này, nào có không sợ, nhưng em càng sợ…” Miệng cô nàng mấp máy, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.

“Sợ không bao giờ gặp lại Kỳ tổng nữa?”

Bị người ta nói đến tâm khảm, Lam Doanh suýt nữa không nhịn được nước mắt, trong khoảng thời gian này cô nàng vẫn trốn tránh Kỳ Mộc Uyển, cũng rất ít liên lạc, chính mình không vượt qua được tâm khảm kia.

Exit mobile version