Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 113

Edit: phuong_bchii

________________

Điện thoại bị Lăng Thương Thiên cúp quả quyết, giọng nói vừa rồi rất giống cậu ta lại không giống cậu ta, chuyện gì xảy ra? Đường Bách Đạt, đường Bách Đạt…

Trong đầu Liễu Tư Dực chỉ có nơi này, đó là con đường nhất định phải đi qua khi Lăng gia trở lại thành phố Tuyên An, cậu ta nói ở bên đó chờ Thiên Dục, chẳng lẽ là muốn dùng chiêu xấu gì sao?

Nàng không thể ở nhà chờ, phải đi tiếp ứng Lăng Thiên Dục mới có thể yên tâm. Nhưng trong nhà ba người nhìn chằm chằm nàng, phải thoát thân như thế nào, chân này của nàng cũng không tiện.

Hoa Mỹ Kỳ tìm kiếm nàng xung quanh và cuối cùng nhìn thấy người ở ban công.

“Cô nên làm vật lý trị liệu, hôm nay chúng ta thử chống gậy, tin rằng cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi xe lăn, dựa vào chống gậy là có thể đi lại, sau khi chống gậy cách đi bộ sẽ không xa, cô phải tin tưởng năng lực phán đoán chuyên nghiệp của tôi, cũng phải tin tưởng chính cô đó.” Cô ấy đi tới đẩy xe lăn, muốn thể hiện thật tốt trước mặt Dư Tâm Hoan, nếu như có thể khiến Liễu Tư Dực có tiến bộ rõ rệt, thì có thể làm nổi bật năng lực của cô ấy, có lẽ Dư Tâm Hoan sẽ nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa?

“Bác sĩ Hoa, hôm nay không làm vật lý trị liệu nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”

“Hả? Cô mới về đến nhà.”

Nghe Liễu Tư Dực nói, Lý Hân Dao đi tới, tò mò hỏi: “Con muốn đi đâu?”

“Con muốn mua chút đồ cho Thiên Dục, chờ chị ấy trở về.” Nàng cười trừ, trông rất miễn cưỡng, dưới ánh mắt của Dư Tâm Hoan, nàng rất khó che giấu sự nôn nóng và lo lắng trong lòng.

Lý Hân Dao tất nhiên cũng không tin, mua đồ nên nói sớm một chút, tại sao trở về lén gọi điện thoại xong liền muốn đi ra ngoài?

Vừa nhìn chính là lấy cớ thoái thác, nhưng bà ấy không vạch trần, chỉ cười cười: “Vậy bác đi cùng con, bản thân con cũng không tiện.”

“Không cần đâu, bác gái.”

“Vậy không được phép ra ngoài.” Rõ ràng ngữ khí lộ ra bá đạo, Liễu Tư Dực lại chỉ cảm nhận được ấm áp và quan tâm, càng thêm không thể từ chối yêu cầu của Lý Hân Dao, bà ấy chính là có sức mạnh thần kỳ nào đó, có thể dẫn dắt người khác, cũng có thể xoa dịu tâm trạng nôn nóng bất an.

Có bà ấy ở đây, Liễu Tư Dực dường như đã yên tâm hơn rất nhiều.

“Vậy làm phiền bác gái.” Liễu Tư Dực tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng vẫn sinh ra lo lắng khác, nàng cũng có tư tâm của mình, có lẽ Lý Hân Dao ở đây, Lăng Thương Thiên sẽ tiết chế một chút? Dù thế nào cậu ta cũng không thể nào làm tổn thương trưởng bối kính trọng.

Lăng Thương Thiên đáng sợ ở chỗ không biết điểm giới hạn ở đâu, biến tất cả mọi chuyện thành không biết, Liễu Tư Dực rất sợ loại âm u cực đoan này của cậu ta, sẽ làm ra chuyện không thể khống chế.

Nàng chỉ là cảm thấy, Lăng Thương Thiên đối với tình cảm của mình ký thác và ỷ lại đã đạt tới cực hạn thậm chí đến mức bệnh hoạn, vạn bất đắc dĩ, có lẽ nàng mới là giải kết mấu chốt.

Hai người vừa định ra ngoài, bị Dư Tâm Hoan ngăn lại, bà giỏi quan sát biểu cảm và hành động của người khác như vậy, sao lại không nhìn ra nội tâm Liễu Tư Dực đang chiếu ra cái gì.

“Đi đâu, ta lái xe.” Bà cầm áo khoác lên mặc vào, cũng không hỏi nhiều, Liễu Tư Dực cũng không dám từ chối, chỉ nhìn Lý Hân Dao thật sâu.

“Vậy thì cùng đi đi.” Lý Hân Dao vẫn treo ý cười nhàn nhạt, Hoa Mỹ Kỳ nóng vội, sao vừa tới nơi mình đã bị bỏ lại?

Hiện tại không để ý nhiều như vậy, Liễu Tư Dực mãnh liệt kiên trì đổi ngày làm vật lý trị liệu, Hoa Mỹ Kỳ cũng cưỡng cầu không được.

Hôm nay còn không biết sẽ xảy ra cái gì, đường Bách Đạt bên kia chờ đợi Lăng Thiên Dục là cái gì, không biết được.

Nói cho cùng, vẫn là chân của mình không chịu thua kém, cũng kéo hai vị trưởng bối vào. Dọc theo đường đi, Liễu Tư Dực đều hết hồn hết vía, càng tiếp cận đường Bách Đạt, nàng lại càng căng thẳng.

Dư Tâm Hoan thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn về phía Liễu Tư Dực, có thể khiến nàng ngồi không yên thậm chí sinh ra sợ hãi, nhất định không phải chuyện nhỏ.

“Con đến đường Bách Đạt làm gì, chờ Thiên Dục trở về? Lo lắng nó có chuyện?” Dư Tâm Hoan nói thẳng, ngoại trừ chuyện này, bà không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến Liễu Tư Dực lo lắng thành như vậy, nhất định phải kiên trì ra ngoài.

“Cái gì cũng không gạt được dì, con chỉ muốn gặp chị ấy, gặp được con liền kiên định.”

Dư Tâm Hoan cười lắc đầu: “Tư Dực à, làm người làm việc phải có chừng mực, nên lộ thì lộ, nên thu thì thu. Ta biết con không giỏi biểu đạt, cũng không thích biểu lộ tâm sự, nhưng tất cả mọi chuyện đều phải xem tình huống mà định, cho dù ta dùng ánh mắt chuyên nghiệp để suy đoán, cũng chưa chắc hoàn toàn chính xác. Nếu liên quan đến an nguy của Thiên Dục, có phải có cách xử lý tốt hơn và an toàn hơn không?”

Liễu Tư Dực khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía Lý Hân Dao, bà ấy ngoái đầu nhìn lại, khẽ giương khóe môi: “Nghe Tâm Hoan, tin tưởng chuyên nghiệp và năng lực của bà ấy, cũng tin tưởng bác, chúng ta đều là người thân nhất của con và Tiểu Dục, không phải sao?”

“Bác gái, dì…” Liễu Tư Dực bất giác thay đổi cách xưng hô, nàng biết không nên khép kín bản thân, nàng đều hiểu, chỉ là không thể bước qua một bước kia, một mình chịu đựng thói quen, thêm chút ấm áp, nàng luôn cảm thấy mình vô phúc tiêu thụ.

“Trời sập xuống có mấy bà già chúng ta chống đỡ, sợ cái gì?”

Lý Hân Dao nhìn Dư Tâm Hoan: “Bà tự nhận là bà già, đừng kéo tôi.”

“Trước mặt người trẻ tuổi chúng ta đừng giả bộ trẻ tuổi nữa, Lý đại tiểu thư.”

Liễu Tư Dực cúi đầu khẽ cười, bị hai bà trêu ghẹo chọc cười, tâm tình nặng nề cũng theo đó thả lỏng rất nhiều. Chuyện của Lăng Thương Thiên Lý Hân Dao vốn đã biết, sau khi nói cặn kẽ với Dư Tâm Hoan, bà ấy càng hiểu được trong lòng người như thế.

“Nó có thể có chút vấn đề về tinh thần, đợi lát nữa đến nơi thật sự gặp, Tư Dực con đừng hành động thiếu suy nghĩ, con là nguồn gốc kích thích tinh thần của nó, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, không biết rõ mục đích của nó trước hết con cứ án binh bất động.”

Liễu Tư Dực gật đầu: “Nghe lời dì.”

Đường Bách Đạt là giao giới giữa nội thành và vùng ngoại ô, bên kia có một ngã ba, một bên thông Tuyên An, một bên thông Lăng gia. Bên kia có một thành phố ô tô, bình thường xe cộ không ít, cũng là nơi thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.

Kỳ Mộc Uyển và Tân Nhiên tìm kiếm vẫn không có kết quả, Liễu Tư Dực to gan đưa ra đề nghị với Tân Nhiên, dựa theo người mất tích đi điều tra, dùng chức quyền điều tra giám sát tiểu khu của Hải Dụ và Lam Doanh, có lẽ có thể tìm được manh mối.

Thời gian chậm trễ càng lâu, cô lại càng bất an.

Lúc sắp đến đường Bách Đạt, Liễu Tư Dực lại gọi điện thoại cho Lăng Thiên Dục, đổ chuống mấy lần cũng không ai nghe, trái tim nàng trong nháy mắt trầm xuống.

Lại đợi thêm một hồi, điện thoại rốt cuộc cũng gọi được.

“Tư Dực à ~” Nghe được giọng của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực suýt nữa khóc lên, cho đến giờ khắc này, nàng mới có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Thiên Dục khi mình bị bắt cóc, lo lắng chờ đợi đau khổ hơn nhiều so với người ở sâu trong hiểm cảnh kia.

“Thiên Dục, chị đến đâu rồi?”

“Sắp đến đường Bách Đạt rồi, Hải Dụ và Lam Doanh có tin tức gì chưa?”

Liễu Tư khẽ thở dài: “Không có, đội trưởng Tân dùng quyền chức vụ đi điều tra.”

“Em đừng nóng vội, chờ chị trở về sắp xếp, họ sẽ không có việc gì đâu.”

Liễu Tư Dực không nghe vào lời nào khác, dự cảm xấu càng ngày càng mạnh, “Thiên Dục, chị đừng lái nữa, đứng yên ở đó chờ em.”

“Hả? Dừng ở đâu? Phía trước chính là đường Bách Đạt.”

Exit mobile version