TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 115

  1. Trang chủ
  2. Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
  3. Chương 115
Prev
Next

Edit: phuong_bchii

________________

Căn cứ vào manh mối mới nhất, Tân Nhiên mang theo vài người đi tới bến tàu phía đông. Biển xanh mênh mông, mênh mông bát ngát, bến tàu từng phồn hoa hiện giờ một mảnh hiu quạnh, bên bờ đỗ mấy chiếc thuyền vận tải lâu năm không tu sửa.

Cách bến tàu không xa là một thôn xóm cũ, cư dân nơi đó đa số đã dọn vào trong thành phố, trong thôn ngoại trừ một ít cụ già cô đơn, rất khó nhìn thấy bóng dáng người trẻ tuổi.

Tân Nhiên sai người vào trong thôn lục soát một vòng, còn mình mang theo hai người đến thuyền cũ tìm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mất tích càng lâu nguy hiểm lại càng lớn, Tân Nhiên biết rõ điểm này. Quá trình tìm kiếm, cô ấy tựa như rơi xuống biển sâu, tâm từng chút từng chút chìm xuống.

Cô ấy rất sợ hãi, lo lắng không nói nên lời.

Từ mũi tàu đến đuôi tàu, thậm chí thâm nhập trong khoang thuyền tìm kiếm, đều không có bất kỳ manh mối nào.

“Đầu, chỉ có mấy chiếc thuyền như vậy, hay là đi vào trong thôn xem thử, nếu là mang người tới nơi này nhất định phải lái xe đi, nói không chừng có nhân chứng tận mắt thì sao?” Cảnh sát hình sự Lý Viện nói.

“Có lý, mọi người đi hỗ trợ bọn lão Lưu, tôi xem lại.”

“Vâng.”

Tân Nhiên nhìn quanh bốn phía, không dám bỏ qua bất cứ dấu vết nào, kinh nghiệm làm điều tra hình sự tích lũy được, khiến cô ấy biết rõ tất cả biểu tượng nhìn bình tĩnh, có thể đều cất giấu manh mối hữu dụng.

Cô ấy đi từ bãi biển đến bến tàu, lại từ bến tàu đến chiếc thuyền bỏ hoang, định kiểm tra lại một lần nữa. Rất kỳ lạ, rõ ràng bãi cát dễ dàng lưu lại manh mối nhất, vậy mà một chút dấu vết cũng không có.

Tra được chiếc thuyền lớn nhất, Tân Nhiên bước vào chỗ lặn cẩn thận quan sát, dưới nước biển trong suốt có thể nhìn thấy thân thuyền bị nhấn chìm đã rỉ sét thối rữa, nhưng nơi gần mặt biển trông màu sắc lại có chút khác lạ.

Cô ấy đưa tay sờ sờ, lột chút sơn xuống. Chẳng lẽ là thủy triều lên? Thân thuyền một nửa gió thổi phơi nắng dễ tróc sơn, một nửa chìm dưới biển, thời gian dài dễ rỉ sét thối rữa.

Cho nên dẫn đến trên bãi biển không tìm thấy manh mối.

Nhưng những thứ này cũng không thể giúp cô ấy tìm được Hải Dụ, đi tới đây, vẫn hết đường xoay xở.

Có lẽ phương hướng thật sự sai rồi? Cô ấy thở dài, vừa định xoay người rời đi, gió biển lướt qua bên tai, kèm theo tiếng ong ong rất nhỏ, âm thanh nhỏ đến mức gần như bị tiếng gió nhấn chìm.

Thính lực của Tân Nhiên rất tốt, bởi vì độ chăm chú đủ cao, mới làm cho kỹ thuật bắn súng của cô ấy ổn định ở vị trí thứ nhất, cô ấy có thể ở trong tiếng gió phân biệt ra tạp âm khác, chỉ cần chăm chú lắng nghe.

Âm thanh kỳ lạ này là gì? Tân Nhiên dừng bước.

Cô ấy cảm thấy mình có chút nóng vội, trong quá trình tìm kiếm xen lẫn một ít cảm xúc cá nhân, lần đầu tiên căn bản không có chú ý tới lạ thường.

Cô ấy nhắm hai mắt lại, để cho mình hoàn toàn bình tĩnh lắng nghe, che đậy tạp âm bốn phía, đi tìm cái âm thanh kỳ lạ kia.

Nhớ tới manh mối máy bơm nước Lăng Thiên Dục cung cấp, Tân Nhiên đột nhiên mở mắt.

Cô ấy cởi áo khoác, gỡ xuống những đồ vật tùy thân mang theo, chạy đến đuôi thuyền, nín thở lặn người xuống, ở trong nước biển, cô ấy nhìn thấy mấy cái ống nước từ trong thân tàu vươn ra, âm thanh kia chính là từ trong thân tàu phát ra.

Nhất định là ở đây! Cô ấy trở lại mặt nước, vuốt đi vết nước đọng trên mặt, cầm đồ vật chạy về phía thuyền. Lúc trước khi tiến vào, khoang thuyền chất đầy đồ đạc, hiện tại xem ra có thể là thủ thuật che mắt.

Cô ấy đi xuống thang cuốn vào bên trong khoang thuyền, bật đèn pin và bắt đầu tìm kiếm lối vào. Nhìn kỹ lại, thật ra manh mối rất rõ ràng, thuyền cũ như vậy, bụi bặm trên vải che lấp hàng hóa lại nông như vậy.

Tân Nhiên gõ xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện phía sau rương có một cánh cửa.

Cô ấy dùng sức kéo, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Trong khoang thuyền rộng rãi, có một không gian khác, trang hoàng cực kỳ giống quán bar, có máy quay đĩa, sân khấu, bàn DJ, thậm chí còn đặt mấy chai rượu.

Tập trung nhìn lại, bên trong sân khấu có một hộp kính khổng lồ. Nước đã ngập đến miệng Hải Dụ và Lam Doanh, các nàng vẫn miễn cưỡng chống đỡ, thể lực cũng sắp cạn kiệt, Lam Doanh mấy lần suýt nữa chìm xuống, được Hải Dụ dùng thân thể nâng đỡ.

Dung lượng phổi của cô ấy tương đối tốt, thời gian nín thở có thể dài hơn một chút, hai người đan xen hô hấp, một người chìm xuống liền nâng người kia lên. Tới lui mấy chục lần, gần như hao hết sức lực.

Tân Nhiên không kịp kinh ngạc, nhìn thấy hai người chìm trong nước, vội thông báo cho những người khác: “Tìm được người rồi, ở trong chiếc thuyền lớn nhất bến tàu phía đông, mọi người lập tức tới đây, gọi xe cứu thương trước!” Tín hiệu này cũng được gửi cùng lúc cho Kỳ Mộc Uyển.

Cô ấy đang mở trực thăng ở trên mặt biển tìm kiếm, nghe được tin tức, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống, lập tức điều chuyển phương hướng hướng đông bến tàu mà đi.

“Hải Dụ!” Tân Nhiên dựa vào cửa kính ra sức gõ, muốn xem hai người có an toàn hay không.

Ý thức của Lam Doanh đã hoảng hốt, Hải Dụ dùng hết toàn lực ôm cô nàng. Cô ấy vẫn tin chắc mình sẽ không chết ở chỗ này, cô ấy tin tưởng nhất định sẽ có người tới cứu họ, nhưng khi nước nhấn chìm đến cổ sắp không thể hô hấp, cô ấy cũng tuyệt vọng.

Cho đến khi ngoài cửa truyền đến một chùm ánh sáng, cô ấy nhìn thấy hy vọng sống sót.

Cô ấy không chỉ một lần nghĩ tới, người đầu tiên vọt tới nơi này có phải là Tân Nhiên hay không. Chỉ với trực giác và sự tin tưởng, khoảnh khắc này đã trở thành sự thật.

Khóe mắt Tân Nhiên đều là nước, thấy Hải Dụ lòng nóng như lửa đốt, Hải Dụ ngước mắt nhìn cô ấy, gian nan giơ tay lên, ra dấu OK.

Tân Nhiên cắn môi gật đầu, nắm chặt hai tay, trong lòng có chút khó chịu. Cô ấy phát hiện hai người suy yếu không thôi, thân thể có dấu hiệu chìm xuống, cầm lấy ghế dựa bên cạnh liền đập vào tấm kính.

Nhưng chất liệu tấm kính đặc thù, đập xong hoàn hảo không tổn hao gì, không có dấu hiệu vỡ. Tân Nhiên phát hiện trên bàn bày một cái máy tính, giống như là thiết bị điều khiển gì đó, cô ấy không biết làm, cũng sợ gây trở ngại, chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp nhất.

Cô ấy ra dấu tay với Hải Dụ, Hải Dụ đọc hiểu ý của cô ấy, kéo Lam Doanh dời đến góc khuất nhất. Tân Nhiên móc súng ra, đè chặt miệng súng nghiêng về một góc khác, dứt khoát bóp cò.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Đùng”, tấm kính ầm ầm nổ tung, nước bên trong xông về phía Tân Nhiên, cô ấy lui về phía sau hai bước, nhấc chân leo lên bàn. Hải Dụ và Lam Doanh buông lỏng thân thể, theo nước nhào ra.

Tân Nhiên nhảy dựng lên, muốn đỡ Hải Dụ, cô ấy lại bò về phía Lam Doanh, nhẹ nhàng đỡ cô nàng dậy: “Lam Doanh, Lam Doanh? Chúng ta an toàn rồi, tỉnh dậy đi.”

Lam Doanh mơ mơ màng màng, có chút hoảng hốt, bị Hải Dụ lắc lắc dưới mới phát hiện không có cảm giác hít thở không như trước.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 115"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull