Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 122
Edit: phuong_bchii
________________
Tân Nhiên liên tục xua tay: “Đừng cảm ơn, đây là công việc của tôi, cảm ơn nữa tôi không có chỗ dung thân.”
Làm cảnh sát, làm những chuyện này vốn không có gì đáng trách. Trước kia cũng từng gặp qua bữa tiệc mời, nhưng đều từ chối, thân phận cô ấy nhạy cảm, không tiện đi quá gần với đương sự vụ án, miễn cho rước lấy chỉ trích.
Đương nhiên, cô ấy không phải sợ người đồn nhảm nhí, chỉ là căn cứ chính mình nhận định chuẩn tắc làm việc.
Không thể an toàn cứu Liễu Tư Dực vẫn là tiếc nuối của cô ấy, vốn muốn tới xin lỗi, cuối cùng biến thành được cảm ơn.
Liễu Tư Dực nói một phen khiến cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đôi khi sự phân chia giai cấp trong cuộc sống trở nên rõ ràng và cô ấy luôn có thành kiến với thế giới của những người giàu có. Thế giới đối với bách tính bình thường bất công, cô ấy cũng không vui tiếp xúc loại người này, nhưng sau vài lần ở chung, cô ấy phát hiện mấy người này hình như không giống như trong nhận thức của mình.
Không có vẻ cao cao tại thượng, cũng không cần thành kiến nhìn người, các nàng thiện lương, dũng cảm cũng rất có năng lượng tích cực, rất tận tâm, rất thân thiện, rất tốt đẹp.
Cho dù là Lăng Thiên Dục và Kỳ Mộc Uyển xuất thân cao quý như vậy, cũng tản ra khí thế dịu dàng dễ gần, Tân Nhiên lần đầu tiên cảm giác được tốt đẹp không có khoảng cách.
Một giây trước kinh tâm động phách đã sớm vứt ra sau đầu, cô ấy thích bị sự ấm áp này lây nhiễm.
“Có muốn uống một ly không?” Hải Dụ lắc lắc ly rượu.
“Không được, cám ơn, tôi có thể sẽ hành động bất cứ lúc nào, không thể uống.” Tân Nhiên không đụng rượu, có say hay không không biết, chỉ sợ rượu sẽ hỏng việc.
Nhưng cô ấy lại rất thích nhìn Hải Dụ nghiêm túc tỉnh rượu, giơ tay nhấc chân tản ra mị lực đặc biệt của phụ nữ làm việc chốn công sở.
Hải Dụ ngước mắt, đối diện với khuôn mặt có chút ngây ngô của cô ấy, nghiêm mặt hỏi: “Mới vừa cứu người còn có hành động sao?”
“Làm sao chị biết?”
“Cô không biết hiện tại người ta thích livestream sao, cô sẽ sớm trở thành đề xuất hot trên một nền tảng video nào đó, còn tưởng rằng nói dối có thể che giấu được.”
“À…” Tân Nhiên không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể vùi đầu ăn, bị Hải Dụ nói đến mặt đỏ bừng, không hiểu sao.
Sớm biết vậy thành thật khai báo được, cô ấy đã quên một đống người vây xem ở trung tâm thương mại, có thể đăng video lên mạng bất cứ lúc nào.
Dù sao đi nữa, đến muộn quả thật không đúng.
Nghĩ vậy, cô ấy nâng ly lên, thành khẩn nói: “Xin lỗi nhé, tôi không nên nói dối không nên đến muộn, chị Hải Dụ, chị đại nhân có rất nhiều, tha thứ cho tôi đi.” Nàng ra vẻ tội nghiệp mà nhìn Hải Dụ.
Cái này không xin lỗi còn tốt, vừa xin lỗi liền tức giận không chỗ phát tiết, nghĩ đến cô ấy ở trong điện thoại châm chọc mình, Hải Dụ ném ly xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
“Con người tôi trời sinh mặt bài Poker, hơn nữa bụng dạ hẹp hòi thích tức giận, nhìn thấy bão táp hôm nay không? Chính là tôi mặt đen luôn rồi.”
Nói xong câu đó, bên ngoài vừa lúc sáng lên một ánh sáng trắng, tiếng sấm ầm ầm vang lên theo, mưa to tí tách rơi xuống, giống như đang hưởng ứng lời nói của Hải Dụ.
Tân Nhiên trừng to mắt, nhất thời cảm thấy cả người sống lưng lạnh, lời này sao lại quen tai như vậy? Cô ấy vô tội nhìn về phía Liễu Tư Dực.
Liễu Tư Dực nhún nhún vai, như không có việc gì cười cười: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận mở loa ngoài.”
“Tôi bị cô hại chết…” Tân Nhiên lẩm bẩm một câu, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, thật sự là tự đào mồ chôn mình.
Cô ấy bất giác đỡ trán, lòng bàn tay bị trầy da, vết sẹo cũ trên bàn tay nhìn không sót gì. Hải Dụ lại nhớ tới da tay cô ấy bị nhấc lên, máu thịt mơ hồ, nhất thời ăn không vô.
Không chỉ có Hải Dụ thấy được vết sẹo, Lăng Thiên Dục cũng chú ý tới, cô cười hỏi: “Đội trưởng Tân, công việc của cô nguy hiểm như vậy, có nghĩ tới việc đổi nghề không?”
Thật ra đây là một câu ám chỉ rõ ràng, lấy năng lực của Lăng Thiên Dục, sắp xếp một công việc khéo léo và thu nhập xa xỉ, dễ như trở bàn tay. Tân Nhiên cứu mạng ba đóa kim hoa, đây là ân tình cô vĩnh viễn trả không được, đối với chuyện của Tân Nhiên tự nhiên để ý.
Nhưng Tân Nhiên lại kiên định lắc đầu, “Nếu như mọi người đều cảm thấy làm cảnh sát hình sự nguy hiểm, như vậy ai đi duy trì trị an, bảo vệ nhân dân đây. Xã hội này đối với phụ nữ vốn là bất công, phụ nữ có thể tốt nghiệp từ trường cảnh sát hình sự, đã ít lại càng ít, cho nên tôi càng phải kiên trì.”
Kỳ Mộc Uyển ngước mắt, trêu ghẹo nói: “Đội trưởng Tân, cô không phải là nữ quyền chứ?”
“Tôi không phải là nữ quyền, tôi chỉ theo đuổi bình đẳng nam nữ, muốn tôn trọng và đối xử công bằng nhất, đương nhiên, thay đổi sự thật phụ nữ yếu thế và hiện trạng xã hội, tôi không thể làm được.”
“Đó là bởi vì giới tính gặp phải bất công?”
“Cũng không phải, thực ra các cô chỉ cần quan sát một chút tin tức thời sự là biết, những tin tức tiêu cực về phụ nữ luôn có yếu tố giới tính, ví dụ như nữ tài xế, sếp nữ, nữ sinh, v.v., nhưng nói đến danh dự, nam giới khen ngợi vĩnh viễn nhiều hơn phụ nữ. Nhưng những năm gần đây, phụ nữ kiệt xuất càng ngày càng nhiều, điều này thật khiến người ta vui mừng.” Tân Nhiên nói về sự hào hứng này: “Tôi có hai thần tượng, đều xuất thân từ thành phố A, một người là nữ thẩm phán, một người là nữ luật sư, hai người hiện tại mặc dù đã lui về tuyến hai, nhưng vẫn âm thầm làm công ích.”
Lăng Thiên Dục cười khẽ, lột cho Liễu Tư Dực một con tôm, cô biết hai người kia, “Cô nói là nữ thẩm phán mặt sắt Nghiêm Văn Khâm, nữ luật sư công ích, người sáng lập văn phòng luật sư lớn nhất cả nước – Tề Phi.”
“Hả? Nhị tiểu thư biết họ sao?”