Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 123
Edit: phuong_bchii
________________
Mưa to tầm tã rơi xuống, trời đêm nay, tựa như lọt một lỗ hổng. Tân Nhiên không mang ô, bốn phía dường như bắt xe cũng không tiện, cô ấy đội mũ cao bồi, đang chuẩn bị chạy nước rút trăm mét, một chiếc xe thương vụ lái tới.
Tân Nhiên ngẩn người, tài xế mở cửa sổ xe, ở phía sau cô ấy hô: “Hải tổng, cô có gì phân phó?”
“Đưa đội trưởng Tân đến nơi an toàn.” Tiếng Hải Dụ từ xa truyền đến gần, Tân Nhiên kinh ngạc xoay người, cô ấy cầm một cái ô dài, đưa tới, “Mang theo đi.”
“Không cần, lát nữa có hành động lớn, cũng không cần.”
Hành động lớn… Ba chữ này dường như biểu thị nguy hiểm, Hải Dụ nhíu chặt mày, trầm mặc thu ô, không nói nữa.
Cô ấy xoay người muốn rời đi, bước chân do dự một lát, muốn nói lại thôi. Lúc này, tài xế đã xuống xe, rất lễ phép mở cửa xe, “Đội trưởng Tân, mời lên xe.”
“À…” Bỗng nhiên nhận được đãi ngộ như vậy, Tân Nhiên thụ sủng nhược kinh, nhưng bởi vì không có thời gian, cũng không có từ chối, cô ấy nhanh chóng leo lên xe, nói tiếng cám ơn với Hải Dụ.
“Chú ý an toàn.” Hải Dụ nho nhỏ nói một tiếng, Tân Nhiên lại nghe rất rõ.
Cô ấy không trả lời, chỉ giơ ngón tay cái lên với Hải Dụ. Đây là thói quen hành động của họ, thành công hay an toàn, đều phải cho đồng nghiệp khác động tác này.
Hải Dụ gật đầu, tay cầm ô bất giác siết chặt, nhiệm vụ khẩn cấp như vậy, nhất định lại liều mạng.
Người không coi mạng là mạng, Hải Dụ lần đầu tiên gặp, vẫn là một người phụ nữ.
Thật không biết nên khen ngợi cô ấy dũng cảm hay tiếc nuối cho cô ấy.
Khi xe khởi động thì bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất, ánh đèn xâu chuỗi giọt mưa, xẹt qua trước mắt Hải Dụ.
Cô ấy ngước mắt nhìn thoáng qua bầu trời, che dù đi tới trong mưa, nhìn phương hướng đèn đuôi xe, có chút xuất thần.
Đã là 11 giờ đêm, Lăng Thiên Dục sợ Liễu Tư Dực thân thể không khỏe, đưa nàng rời đi trước. Kỳ Mộc Uyển và Lam Doanh ở lại ngâm suối nước nóng uyên ương, Hải Dụ không có tâm trạng, tìm người lái hộ, một mình về nhà.
Hai người kia đều có nơi nương tựa, cô ấy cũng nên trở về một mình với mình, có lẽ có thể bật máy ảnh, ra sân thượng chụp một hai cảnh mưa xinh đẹp, hoặc là đọc sách nghe nhạc, lẳng lặng nằm trên sô pha…
Đêm nay tâm trạng có chút kỳ lạ, sẽ tâm thần không yên, cũng sẽ không khỏi thất thần. Nàng thậm chí không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cho nên muốn trở về lẳng lặng, chỉ cần bình tĩnh lại, là tốt rồi.
Dù sao thì người ta cũng đã quen rồi. Mệt thì ngủ, bị bệnh thì uống thuốc, nhàm chán thì xem phim, phòng chiếu phim trong nhà kia tựa như bạn đời, đã cùng Hải Dụ tiêu khiển vô số thời gian cô độc.
Cô ấy còn có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô ấy không muốn bị người quấy nhiễu suy nghĩ.
Một mình thật ra rất tốt.
Hummer màu đỏ chạy cực nhanh, đèn đường tựa như phù quang lược ảnh, không để lại dấu vết xẹt qua trước mắt. Liễu Tư Dực chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được lại xoa xoa vết thương phẫu thuật.
“Có phải đau hay không?” Tay Lăng Thiên Dục thăm dò tới, rất muốn giúp nàng chia sẻ giảm bớt, nhưng bởi vì lái xe không dám lộn xộn.
“Có thể là do thời tiết, không sao đâu.” Liễu Tư Dực lại lấy tay gõ gõ đầu gối, “Thương gân động cốt một trăm ngày, huống chi động dao, năm nay chỉ sợ đều như vậy, sang năm sẽ tốt thôi, đừng lo lắng, lo lái xe đàng hoàng đi.”
“Thân thể em sắp bị chỉnh cho suy sụp rồi, lát nữa tôi phái Vu Kiệt đến quán bar, phụ trách vấn đề an toàn, em cũng đừng tùy tiện ra tay.”
“Làm sao? Chị lo lắng tay em không xé được lưu manh?”
“Chị tình nguyện làm rau cho em xé.”
Ánh mắt Liễu Tư Dực chuyển sang Lăng Thiên Dục, cười mà không nói, nhìn cô tựa như thưởng thức một món vưu vật, bất cứ lúc nào từ góc độ nào, đều cảnh đẹp ý vui.
Nàng phát hiện sau khi suy nghĩ cẩn thận, đối mặt với Lăng Thiên Dục càng thêm thản nhiên. Sự tự ti và thiếu tự tin đã tan thành mây khói, trong mối quan hệ thân mật này, nàng tìm được sự cân bằng, cũng tìm lại chính mình.
Thời gian còn lại, nàng có thể tùy tâm sở dục, bồi Lăng Thiên Dục đi làm tất cả chuyện muốn làm.
“Còn nhìn nữa là chị thu phí đó nha.” Mắt Lăng Thiên Dục nhìn lại, mở lòng bàn tay hướng về phía ghế lái phụ, Liễu Tư Dực khẽ cười, lòng bàn tay đảo qua, cùng cô mười ngón đan vào nhau.
Lăng Thiên Dục một tay vịn tay lái, một tay nắm tay nàng, trong lòng ấm áp.
Cần gạt nước nhanh chóng gạt mưa trên cửa kính, một chiếc xe cảnh sát lóe đèn báo động vượt qua, Liễu Tư Dực nhớ tới Tân Nhiên, “Thiên Dục, chị có cảm thấy tâm trạng Hải Dụ đêm nay có chút kỳ lạ không?”
“Đối với chúng ta rất bình thường, đối với Tân Nhiên hình như có là lạ.”
“Không chỉ như thế, tuy hai người họ không giao lưu nhiều, nhưng ánh mắt đội trưởng Tân nhìn Hải Dụ, hình như có tia lửa.”
Lăng Thiên Dục híp mắt nói: “Hồng hóng hớt nhà chúng ta online rồi à?”
“Nhưng Hải Dụ nhìn thẳng như sắt thép, Tân Nhiên đối với tình cảm cũng có chút trì độn, đương nhiên cô ấy không trì độn bằng chị.”
Lăng Thiên Dục:???
Phân tích người khác còn thuận tiện chôn sống cô, rốt cuộc có phải là tình yêu đích thực hay không? Lại nói lúc trước sự nghiệp của cô quá mạnh, làm sao có thể nghĩ sâu sắc như vậy, rất nhiều lần ở chung đều thành thói quen, căn bản chưa từng suy nghĩ tới tình yêu, không thể trách cô!
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không dám cãi lại, muốn sống khiến cô chỉ có thể nói: “Dạ dạ dạ, luận về trì độn ai có thể so với chị chứ.”
Liễu Tư Dực hơi ngẩng đầu, nhìn cô cảm thấy buồn cười, đưa tay vuốt cằm cô, “Hiện tại chị rất tốt, không ai có thể so sánh.”
“Hừ, thế còn được.” Lăng Thiên Dục ngạo kiều nói một tiếng.
Tiếng sấm xẹt qua bên tai, để an toàn, Lăng Thiên Dục lưu luyến không rời buông tay ra, ngoan ngoãn lái xe.
Hôm nay Liễu Tư Dực đi đường nhiều, xuống xe vẫn phải mượn gậy mới có thể về nhà, nàng chống thân thể, phát hiện Lăng Thiên Dục từ cốp sau lấy ra một cái thùng ngâm chân.