Edit: phuong_bchii
________________
Không nhớ rõ ngày tháng, gặp lại Tân Nhiên, Hải Dụ có cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ. Sau đêm giông bão đó, Hải Dụ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho cô ấy, ngoại trừ được người phụ nữ xa lạ nghe máy, cũng không liên lạc được nữa.
Cô ấy phát hiện, trừ phi Tân Nhiên tự mình xuất hiện, nếu không đừng nghĩ tới liên lạc.
Nhìn ánh mắt Tân Nhiên ném tới, Hải Dụ nhất thời không biết nên nói cái gì, đơn giản trực tiếp trầm mặc. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy cô ấy xuất hiện, đáy lòng rung động.
Có lẽ Tân Nhiên chỉ nhận được tin tức, chạy tới xử lý phiền toái ở quán bar, không liên quan tới mình. Cô ấy cũng là lâm thời nảy lòng tham mới tới, Tân Nhiên xuất hiện, cũng không phải vì mình.
Thấy Hải Dụ không có phản ứng gì, thậm chí cũng không nghênh đón ánh mắt của mình, Tân Nhiên tươi cười cứng đờ, đành phải dời đi lực chú ý.
Cô ấy vô tình lướt điện thoại thấy có người gửi đến hiện trường, mới lén chạy tới.
Cô ấy không chắc Hải Dụ có ở đây hay không, chỉ là trong lòng tồn tại chút hy vọng tình cờ gặp được. Có lẽ Hồng tỷ có việc, Hải Dụ đúng lúc ở đây? Kết quả cứ như vậy gặp được.
Trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn nằm ở bệnh viện, điện thoại bị nộp lên trên, không cho phép liên lạc với bất kỳ ai, hiện tại sức khoẻ tốt hơn rất nhiều, hôm nay vừa lấy được điện thoại, liền thấy có người đăng video Rose lên mạng.
Thậm chí cô ấy đến đây trước khi gọi lại cho Hải Dụ.
Ánh mắt Liễu Tư Dực quanh quẩn giữa hai người trong chốc lát, cúi đầu cười yếu ớt, “Đội trưởng Tân, không ai báo cảnh sát sao cô lại tới?”
Tân Nhiên cười cười: “Cô có thể không biết Rose và cô nổi tiếng đến mức nào trên mạng.” Sau đó cô ấy chuyển hướng đến nơi rải đầy mảnh vỡ, nghiêm túc khảo sát, bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Bởi vì trầy da diện tích lớn, trên người cô ấy còn quấn băng vải không thể khom lưng, chỉ có thể cúi đầu hoặc là vịn tường nhìn.
Phụ nữ nghiêm túc luôn toả ra mị lực không thể ngăn cản, Tân Nhiên lúc điều tra án, khí tràng hoàn toàn khác với lúc trước. Hiếm khi hôm nay cô ấy cởi bỏ kiên cường và kiên nghị, tóc dài xõa tung, dịu dàng yếu đuối rất ra dáng phụ nữ.
Nhưng một khi lao vào lĩnh vực chuyên môn của mình, cô ấy lập tức trở nên cẩn thận tỉ mỉ, hết sức chăm chú. Vẻ mặt cô ấy ôn hòa, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Cô ấy nhìn một vòng, đối với Liễu Tư Dực êm tai phân tích nói: “Căn cứ tình huống mảnh vỡ với rượu rải ra xem ra, hẳn là bị người từ cách đó không xa ném đập tới, hoặc là phát tiết bất mãn hoặc là cố ý phá hỏng, có thể cho tôi xem camera một chút không?”
“Đi vào bên trong xem.”
Liễu Tư Dực trực tiếp đưa người tới phòng làm việc của mình, máy tính của nàng liên tục theo dõi. Dựa theo thời gian lấy ra hình ảnh có thể tính ra, thời gian Trương Tiểu Tứ bị đánh và đập chai rượu cách nhau nửa tiếng, Tân Nhiên so sánh người đánh nhau và đập chai rượu, tuy rằng mặt không rõ ràng lắm, nhưng độ tương đồng rất cao.
Đập chai rượu chính là hai người cưỡi xe điện, ném chai rượu xong liền chạy trốn, chiếc xe điện kia không có biển số, vừa nhìn chính là cố ý làm. Không chỉ như thế, Tân Nhiên thông qua chi tiết còn phát hiện, áo thun trong áo khoác của người ném chai rượu vô cùng giống với người đánh Trương Tiểu Tứ.
Tra xong tất cả manh mối, Tân Nhiên đưa ra phương án giải quyết: “Ba cách giải quyết chuyện này, một là báo cảnh sát lập án, điều động camera mấy con đường lân cận, cảnh sát có thể tìm hiểu nguồn gốc điều tra được hướng đi của hai người kia, bắt được người không khó; hai, nếu cô không muốn báo cảnh sát lại muốn bắt được người, tôi có thể giúp cô điều tra, kết quả giống nhau, còn có thể dàn xếp ổn thỏa; ba, nếu hôm nay cô không định giải quyết, tôi đoán trong thời gian ngắn còn có thể sẽ xảy ra sự kiện tương tự, cô có thể chuẩn bị trước, bắt người ngay tại chỗ.”
“Tại sao anh lại cảm thấy bọn chúng sẽ tái phạm?” Hải Dụ tò mò hỏi, manh mối hiện tại không nhìn ra được gì, lỡ như là hai tên lưu manh gây hấn, hoặc là đồng nghiệp phái tới phá hoại thì sao?
“Đó là lý luận của tôi về hành vi phạm tội dựa trên manh mối hiện tại.”
“Cho dù như vậy, gây chiến lớn như vậy đắc tội Hồng Tâm, không cần thiết. Làm nghề giải trí này, hai đạo đen trắng ăn sạch, ít nhiều sẽ biết sau lưng Rose là Lăng thị, ai to gan như vậy muốn dẫn lửa vào người?”
Tân Nhiên cười khẽ, không trả lời, mà nhìn về phía Liễu Tư Dực, “Hồng tỷ muốn chọn loại nào?”
Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm màn hình camera một hồi, im lặng không nói. Nàng đi đến phòng làm việc bên cạnh, đó là phòng quản lý vẫn để trống, trên bàn làm việc đặt ảnh của Trương Tiểu Võ, tất cả vẫn như cũ, đáng tiếc cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Hồi lâu, nàng mới hỏi: “Ý cô là kẻ đánh Tiểu Tứ và hắt rượu là cùng một đám người?”
“80% khả năng, muốn tra ra rất dễ dàng.” Tân Nhiên trả lời.
Liễu Tư Dực cầm lấy ảnh của Trương Tiểu Võ, lau chùi khung kính rồi đặt lại, “Tôi chọn cách thứ ba.”
Trong dự liệu, Tân Nhiên thấy Liễu Tư Dực do dự, đoán rằng trong lòng nàng có đối tượng hoài nghi.
“Giải quyết xong có thể chuyện lớn hóa nhỏ, cô dựa theo cách của tôi sắp xếp chuẩn bị, tôi giúp cô bắt được người, dù sao thời gian này tôi rất rảnh rỗi.”
“Cô rảnh?” Liễu Tư Dực tỏ vẻ hoài nghi.
Tân Nhiên gật đầu, cười nói: “Nghỉ phép hai tháng còn không rảnh sao? Tôi có thể thỉnh thoảng muốn tới chỗ cô, Hồng tỷ, cô giảm giá cho tôi nhé?”
“Cô nghỉ phép hai tháng?” Không riêng gì Liễu Tư Dực không tin, Hải Dụ càng sinh lòng nghi hoặc, “Cục cảnh sát sẽ vô duyên vô cớ phê chuẩn cô nghỉ hai tháng?”
“Ờ, tôi mệt mỏi rồi, đây không phải vừa phá vụ án lớn sao, lãnh đạo vui vẻ, chính tôi cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, muốn trải nghiệm một chút cảm giác sống uổng phí thời gian.”
“Thì ra cô cũng biết mệt, cũng sẽ muốn nghỉ ngơi, cô còn biết mình là người sao?” Hải Dụ không nhịn được sống chết, không coi mạng sống ra gì, người mỗi lần đều bị thương tùy ý như vậy, cũng biết mệt sao?
Tân Nhiên gãi đầu, “Chị Hải Dụ, lời này của chị sao giống mắng chửi người ta vậy?”
“Tôi không có ý đó, ý tôi là…” Hải Dụ muốn giải thích, Tân Nhiên xua tay, “Tôi biết chị không có ý đó, tôi đùa thôi, đừng quá tích cực, thả lỏng một chút đi.”
“Nói giỡn cũng phải có mức độ, người không phải sắt thép, máy móc cũng cần phải nghỉ ngơi, huống chi cô là phụ nữ. đội trưởng Tân có thể hiểu được kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, chúng tôi rất vui mừng, cũng mừng thay cô, hy vọng cô yêu quý thân thể.” Lão cán bộ Hải Dụ dặn dò online, dáng vẻ nghiêm túc giải thích cực kỳ đáng yêu, Tân Nhiên vừa nghe vừa gật đầu, bộ dáng tôi rất thụ giáo, tôi rất hưởng thụ.
“Vâng vâng vâng, chị giáo huấn rất đúng.” Tân Nhiên mỉm cười, nhìn Hải Dụ, trong mắt cười lóe lên ánh sáng như có như không, cả người đều có tinh thần, so với thuốc gì ở bệnh viện cũng hữu dụng hơn.
Thời gian này, cô ấy ở bệnh viện cũng sắp ỉu xìu, trước kia không vướng bận gì, bị thương liền dưỡng thân thể, thân thể khoẻ lên tiếp tục tập trung, đây là lần đầu tiên cô ấy đồng ý nghỉ lâu như vậy.
Trước kia không phải không có ngày nghỉ, là cô ấy không muốn nghỉ quá lâu.
Nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều rất nhàm chán, người muốn gặp nhất, chính là Hải Dụ.
Đêm nay, ngoài ý muốn của Rose, cũng là bất ngờ của Tân Nhiên.
Liễu Tư Dực sai người đưa Trương Tiểu Tứ đến bệnh viện, cửa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, dựa theo lời dặn dò của Tân Nhiên, Rose mỗi ngày sẽ có người theo dõi 24/24, hơn nữa bên ngoài sẽ sắp xếp hai người giống như bí mật canh giữ.
Trực giác nói với Tân Nhiên, trong vòng ba đến năm ngày, còn có thể có người tới cửa quấy rối, cho dù không phải đập chai rượu có thể cũng sẽ dùng thủ đoạn khác. Cố ý tuyệt đối sẽ không dừng tay một lần, cô ấy muốn xem suy luận của mình có chính xác hay không.