Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 127
Edit: phuong_bchii
________________
Từ Rose đi ra, Tân Nhiên bước nhanh hơn chuẩn bị đón một chuyến xe buýt. Bởi vì bị thương, cô ấy hành động chậm chạp, không dám dùng sức quá mạnh. Xe buýt về quân viện mất hai mươi phút, hẳn là kịp.
Tân Nhiên là một tình nguyện viên bảo vệ môi trường, bình thường không phải đạp xe thì cũng là xe buýt, vẫn là thải ra carbon thấp, bản thân cũng không có xe riêng, trải qua cuộc sống bình thường không thể đơn giản hơn.
Đi trên đường phố ban đêm, đèn đuốc kéo dài chiếc bóng cô ấy, trong đầu Tân Nhiên xoay quanh Hải Dụ trách cứ mình.
Rất kỳ lạ, cô ấy một chút cũng không tức giận.
Bình thường, có người nói chuyện với mình như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu như là thái độ của phạm nhân, sợ là phải ăn quả đắng. Rất nhiều người nói Tân Nhiên khi tra án “Lục thân bất nhận”, làm việc cũng không nói ân tình, cô ấy chỉ là không dễ dàng phóng thích mềm mại mà thôi.
Nếu lời mắng chửi người đều êm tai như Hải Dụ, vậy mỗi ngày cô ấy nghe một chút thì có làm sao chứ?
“Tích tích tích ~” Một chiếc Cadillac màu trắng dừng lại bên cạnh cô ấy, Tân Nhiên quay đầu nhìn lại, Hải Dụ từ trong xe đi ra.
“Chị Hải Dụ?”
Hải Dụ đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe cho cô ấy: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi.”
“Cái này…” Tân Nhiên thụ sủng nhược kinh, khi Hải Dụ đi tới bên cạnh mình, trái tim nhỏ lại thình thịch đập loạn lên.
Mặt mày Hải Dụ hơi nhếch lên, bình thản hơn trước rất nhiều, “Vết thương của cô còn chưa khỏi, lúc ngồi xuống chậm một chút, có muốn tôi đỡ cô không?”
“Ặc, thật ra chị không cần đưa tôi đi.”
“Cô không muốn ngồi xe, hay không muốn nhìn thấy tôi?” Tân Nhiên còn chưa kịp giải thích, Hải Dụ lại nói: “Cũng đúng, tôi không gọi được điện thoại cho cô, lúc muốn tìm cô cũng không tìm thấy, có lẽ là bị cô tránh rồi.”
Tân Nhiên vội xua tay, “Không thể nào, tôi không nhận được điện thoại là bởi vì chấp hành nhiệm vụ, sao tôi lại không muốn nhìn thấy chị chứ?”
Hải Dụ liếc cô ấy một cái, tay còn đặt trên cửa xe, nói: “Tay tôi mỏi cả rồi.”
“Tôi lên xe ngay đây.” Tân Nhiên hít sâu một hơi, cẩn thận nghiêng người, chỉ có chậm rãi ngồi xuống mới không tác động đến vết thương.
Hải Dụ nhìn hành động khó khăn của cô ấy, nhíu mày, không nói gì.
Sau khi ngồi vào ghế lái phụ, Tân Nhiên không tiện động thắt lưng, tay móc mấy lần không với tới dây an toàn. Hải Dụ vịn ghế hơi nâng người, lúc kéo dây an toàn, Tân Nhiên căng thẳng muốn né tránh, lại vô ý đụng vào khuỷu tay Hải Dụ, cả người gần như sắp vùi vào trong lòng cô ấy.
Không gian buồng lái chật hẹp, tràn ngập hơi thở vi diệu, khuôn mặt Tân Nhiên như ráng đỏ, nhịp tim quen thuộc lại bắt đầu. Cô ấy không dám động đậy, Hải Dụ bình tĩnh giúp cô ấy cài lại, lúc ngước mắt phát hiện sắc mặt cô ấy ửng đỏ.
“Cô nóng à? Có muốn mở điều hòa lớn hơn một chút không?”
“Không cần không cần, chị mặc kệ tôi.” Ánh mắt Tân Nhiên né tránh, không biết chột dạ cái gì, có chút không biết làm thế nào.
Hải Dụ nghi hoặc nhìn cô ấy: “Thật sự không sao?”
“Thật không sao, đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Quân viện.”
Hải Dụ gật đầu, xe chạy nhanh như thoi đưa trên đường. Tuyên An vừa mới mưa xong có chút ngột ngạt, trong xe tuy có mở điều hòa, nhưng Tân Nhiên vẫn cảm thấy cả người khó chịu, một đường mơ màng trướng trướng, thậm chí muốn nôn.
Không phải là say xe chứ, cô ấy chống trán dựa vào cửa sổ xe, trông có chút yếu ớt.
Hai người không nói nhiều lắm, Hải Dụ chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng sẽ liếc thấy Tân Nhiên im lặng. Khi đèn đỏ dừng lại, Hải Dụ phát hiện trán cô ấy đổ mồ hôi, nhiệt độ điều hòa vừa phải, sao lại đổ mồ hôi chứ?
“Rất nóng sao?”
“Không nóng.” Tân Nhiên nói chuyện không có sức lực, sắc mặt như tờ giấy trắng, cô ấy bụm miệng, nhịn xuống khó chịu muốn nôn.
“Không phải là… say xe chứ?”
Tân Nhiên lúc này mới đáng thương nhìn về phía cô ấy, gật đầu, “Hình như là vậy.”
“Sao không nói sớm.” Hải Dụ vội vàng mở cửa sổ xe, Tân Nhiên tựa như chìm trong nước nổi lên mặt nước, liều mạng hít sâu vài hơi.
Gió tự nhiên thổi đến trên người thoải mái không thôi, vẫn là xe buýt tốt, không gian lớn, còn có thể tự do mở cửa sổ.
Đương nhiên phương tiện giao thông thoải mái nhất là xe đạp, đi lại tự nhiên, đỗ xe thuận tiện, bảo vệ môi trường còn có thể rèn luyện.
Tân Nhiên không có sức cúi xuống cửa sổ, Hải Dụ có chút lo lắng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa.”
“Khá hơn rồi, bình thường tôi không thích bắt xe, đường ngắn cũng được, đường dài thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa thời tiết vừa mưa xong, dễ bị say xe nhất.”
“Chẳng trách cô đi đâu cũng đạp xe.”
“Đạp xe rất thoải mái, lần sau dẫn chị đi hóng gió nhé, chị Hải Dụ.” Tân Nhiên nói xong lộ ra nụ cười thương hiệu, mỗi lần thấy cô ấy cười nhạt, Hải Dụ đều không nhịn được nhếch khóe miệng, “Từng thấy lái xe dẫn người đi hóng gió, chưa từng thấy nói muốn đi xe đạp hóng gió.”
“Nhịp sống bây giờ nhanh quá, tất cả chúng ta thường bỏ qua mọi người và phong cảnh xung quanh, điều đó có gì tốt? Hơn nữa phong cảnh thấy trên xe đạp khác với trên xe hơi.”
“Ồ?”
“Chờ tôi khỏe lại dẫn chị thử xem, xem chị có muốn hay không.”
Hải Dụ cười khẽ, tâm trạng cũng tốt lên, Tân Nhiên đối với cô ấy giống như có một loại sức cuốn hút, sẽ làm cho tâm trạng cô ấy mất khống chế, nóng ruột nóng gan, cũng có thể làm cho trong lòng giống như xuân về hoa nở.
“Có cơ hội đi.”
“Ô sờ kê, nói rồi đấy nhé.”
Dăm ba câu nói chuyện phiếm, làm cho Tân Nhiên chẳng còn cơn say xe, nửa sau cũng không cảm thấy khó chịu. Có lẽ bởi vì sự chú ý đi theo Hải Dụ, quên mất xe đang lái, thậm chí quên mất thời gian đang trôi qua.