Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 128
Edit: phuong_bchii
________________
Ngoài cửa sổ có gió mát nhè nhẹ phất tới, ánh mắt Tân Nhiên như nước, lộ ra khát vọng chưa bao giờ có. Trong lúc mê muội, cô ấy phát hiện mình thì ra cũng là một người bình thường, yếu ớt tới bất ngờ không kịp đề phòng, cũng sẽ muốn dựa vào, sẽ tham luyến dịu dàng.
Một mình cô ấy đơn điệu nhàm chán lại quá mức phong phú, cuộc sống bị các loại án kiện bổ sung, ngay cả nội dung thỉnh thoảng đi vào giấc mơ cũng là nhiệm vụ và vụ án.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới, tình yêu và sự ấm áp thiếu hụt, tựa như lỗ thủng trong tim, sẽ bị người ta phát hiện, cũng sẽ bị chính mình nhìn thấy.
Người trước cương nghị, hành động như gió, “Đại đội trưởng” khiến phần tử phạm tội nghe tin đã sợ mất mật, cho dù đối mặt với tàn sát, sinh tử trong nháy mắt, cũng chưa từng e ngại, hai chữ yếu ớt đối với cô ấy mà nói rất xa lạ, thậm chí là không tồn tại.
Nhưng giờ phút này, Hải Dụ lại cảm thấy cô ấy chỉ là một người không thể đơn giản hơn, có nhu cầu tình cảm, cũng sẽ khát vọng được quan tâm.
Có lẽ là bởi vì hồi ức xúc động đáy lòng mềm mại, lần đầu tiên Tân Nhiên thể hiện ra một mặt không muốn người khác biết. Hải Dụ có chút đau lòng, cô ấy biết rõ một mình gánh vác cuộc sống khó khăn và khổ sở.
Cô ấy dang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tân Nhiên, dịu dàng vỗ lưng cô ấy.
Trong lòng Tân Nhiên nóng lên, giống như chiếc thuyền nhẹ cô độc trên biển, tìm được bến đỗ. Cô ấy hơi cúi đầu vừa vặn dập đầu vào vai Hải Dụ, cái ôm này rất hẹp, nhưng có thể vừa vặn vững vàng ôm lấy cô ấy, giống như ô che mưa che gió, lại như ánh nắng ấm áp trong trời đông giá rét, khiến Tân Nhiên cảm thấy kiên định.
Cô ấy sẽ mãi mãi nhớ rõ đêm nay, cũng sẽ vẫn nhớ rõ cảm giác được người vỗ nhẹ sau lưng. Cái ôm khiến người ta tham luyến này, phảng phất như có một ma lực, dẫn dắt cô ấy đi vào một giấc mộng đẹp vô biên, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Cô ấy đắm chìm trong khoảnh khắc ôm nhau, Hải Dụ lại càng tỉnh táo hơn.
Đã từng hiểu Tân Nhiên quá phiến diện, hiện tại cô ấy càng có thể hiểu được Tân Nhiên vì sao lại liều mạng như vậy, kính trọng nghề nghiệp của mình như vậy.
Thật ra là cô ấy kính trọng người cha anh hùng, đây là tín ngưỡng duy nhất trong đời cô ấy, nếu như tín ngưỡng này không có, Tân Nhiên chính là một cái xác.
Bởi vì như vậy, cô ấy không thể thay đổi, thậm chí sẽ làm tốt hơn.
Đánh cược tính mạng bảo vệ nhân dân và xã hội, là sứ mệnh cả đời này của cô ấy, cũng là theo đuổi cả đời của cô ấy.
Người như vậy rất vĩ đại, vĩ đại đến mức làm cho Hải Dụ cảm thấy mình nhỏ bé. Thế nhưng, cô ấy chỉ là một con người nhỏ bé, tình yêu lớn ở chỗ cao hư vô mờ mịt, tình yêu nhỏ mới là an định cô ấy muốn.
Khi ôm Tân Nhiên, trái tim cô ấy sẽ mềm mại theo. So với việc ôm các nàng, loại cảm giác này càng sâu sắc hơn một chút, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được sự ấm áp gắn bó chặt chẽ.
Không khí cứ như vậy đọng lại trong chốc lát, Hải Dụ dựa vào khả năng tự khống chế và lý trí, không khiến mình rơi vào bầu không khí mập mờ, cô ấy buông tay xuống trước, nhưng không nói gì.
Tân Nhiên có thể cảm nhận được cô ấy đang xa cách, từ không khí vi diệu và hơi thở của Hải Dụ có thể cảm nhận được, cô ấy biết mình nên tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Tân Nhiên nắm chặt hai tay, buông lỏng cô ấy ra, hơn nữa lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, “Cảm ơn chị, chị Hải Khoai, ban đêm luôn khiến người ta già mồm, lần sau sẽ không thế nữa.” Cô ấy mất tự nhiên cười cười.
Hải Dụ khoanh tay, miệng nhếch lên, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vì không để cho giữa hai người quá mức xấu hổ, Tân Nhiên ngửi ngửi cổ áo, “Thời tiết nóng, hôm nay ra không ít mồ hôi, tôi đi tắm một cái, chị ngồi xuống trước một chút.”
“Như vậy có thể tự mình tắm?”
“Không thể, tôi lau một chút là được rồi, chủ yếu ở bệnh viện lâu, ngột ngạt, chị ngồi một lát, tôi sẽ xong nhanh thôi.” Tân Nhiên nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh, thậm chí không dám nhìn Hải Dụ.
Cô ấy sợ nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Hải Dụ, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt bao hàm thâm ý, cô ấy giống như sợ đối mặt với các kiểu phản ứng của Hải Dụ, dứt khoát trực tiếp chạy trốn.
Luôn cảm thấy, đêm nay mình giống như quá mức.
“Đừng nổi ý niệm, đừng nổi bất kỳ ý niệm gì…” Tân Nhiên nhỏ giọng nói thầm, giống như tự mình thôi miên Bát Địa cảnh giác chính mình.
Những năm gần đây tố chất nghề nghiệp làm cho cô ấy biết khắc chế và tự hạn chế quan trọng, đối với Hải Dụ chợt nổi lên xúc động, làm cho cô ấy cảm thấy không bình thường, cũng không nên.
Chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi.
Lần đầu tiên dẫn người ta về nhà, lần đầu tiên nói với người ta chuyện nhà mình, lần đầu tiên cởi áo khoác trước mặt người khác, lần đầu tiên khao khát ôm ấp.
Đời người còn có rất nhiều lần đầu tiên, cô ấy đem tất cả những gì đã từng cho là không thể, đều cho Hải Dụ.
Có lẽ đây là tất cả lần đầu tiên cộng lại cùng một chỗ, cuối cùng biến thành một lần cuối cùng.
Cô ấy không dám, cũng không muốn nghĩ tiếp…
Vết thương còn chưa hồi phục, cô ấy chịu đựng đau đớn cởi quần áo ra, chỉ có thể thong thả xoa nhẹ nơi tay có thể chạm tới. Cả người cô ấy đều rất hoảng hốt, nhiệt độ còn lại trong ngực giống như vẫn còn, luôn không tự chủ được mà hồi tưởng, một khi rơi vào hồi tưởng, sẽ không bao giờ muốn đi ra nữa.
Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ, giống như sẽ nghiện.
Cô ấy cũng không biết mình đã tắm bao lâu, đợi đến khi thay quần áo xong đi ra ngoài, Hải Dụ đã đi rồi.
Trong nhà trở nên không còn một hạt bụi, sạch sẽ đến mức khiến cô ấy xa lạ.
Tất cả những chỗ lộn xộn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, sách vở được đặt ngay ngắn trên giá sách, một phần bình thường cô ấy thường xuyên xem đặt ở cửa sổ.
Tấm chăn vốn vứt ở trên giường đã được thay, quần áo sạch lúc trước thu được cũng được phân loại gấp lại trong tủ quần áo. Những chỗ bụi bặm kia đều đã được lau sạch sẽ, từ giá giày ở cửa trước đến bồn hoa ở ban công, từ phòng bếp đến phòng khách rồi đến phòng ngủ, Tân Nhiên rất khó tưởng tượng, Hải Dụ làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy lại khiến cho trong nhà sáng hẳn lên.
Thế nhưng, ngay cả trong nhà gọn gàng ngăn nắp thậm chí có chút ấm áp, không có cô ấy ở đây, Tân Nhiên vẫn cảm thấy trống vắng.
Đi tới bên cạnh bàn, trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, là Hải Dụ gửi trước khi đi.
“Sữa chua và mì ăn liền quá hạn tôi mang đi vứt rồi, trong ấm trà có nước nóng mới đun, trong ly vừa rót có thể uống, sau này đừng trực tiếp lấy nước đá từ trong tủ lạnh uống.”
Ngắn gọn vài câu, khiến trong lòng Tân Nhiên nổi lên ấm áp chua xót.
Cô ấy buông điện thoại chạy ra ban công, chiếc xe đèn trên đường kia là Hải Dụ sao? Cô ấy không chắc, chỉ là vẫn nhìn nơi đó, luyến tiếc thu hồi tầm mắt.
Rắc rối của Rose không diễn ra liên tục, yên bình trong vài ngày. Tân Nhiên mỗi ngày đều đến đó đợi một hồi, có lúc ở trong phòng theo dõi cùng nhau hỗ trợ xem thử, thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo bốn phía, đa số thời gian đều ngồi một mình ở góc, ngẩn người nhìn bức tranh tường kia.
Tình yêu của Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục khiến cô ấy hâm mộ, cái kiểu thưởng thức lẫn nhau, chính là cảm giác khiến trong lòng cô ấy xúc động nhất trên đời.
Bức tranh này, bao hàm bao nhiêu thâm tình đây?
Mấy ngày nay, cô ấy vẫn chờ mong Hải Dụ xuất hiện, nhưng sự thật cũng không được như ý nguyện. Cuộc sống của Hải Dụ rất có quy luật, gần như hai điểm một đường, không có chuyện gì sẽ không xảy ra.
Tân Nhiên cảm thấy vô vọng, đành dấn thân vào việc tìm kiếm Rose gây rối.