Edit: phuong_bchii
________________
Một buổi tối, Lăng Thiên Dục đã nghĩ kỹ sách lược ứng đối, hơn nữa an bài biện pháp chuẩn bị. Bởi vì Liễu Tư Dực còn có một số việc phải bận, phải tan ca muộn một chút, cô tạm thời quyết định về Lăng gia một chuyến.
Vừa lúc, cô nhận được tin tức, Lăng Thương Âm cũng ở nhà.
Lăng gia hôm nay, một mảnh tiêu điều. Nói tới lại thật châm chọc, Lăng Xương Khiếu có bốn đứa con trai, chết hai người tâm thiện, để lại hai kẻ tai họa. Một người xuống tay với anh em mình, một người muốn lấy mạng cha ruột.
Lăng Thương Thiên hai chân bị cắt bỏ, chẩn đoán ra tâm thần phân liệt, sau khi xuất viện chuyển vào bệnh viện tâm thần, cấm túc cả đời ở nơi đó, mất đi tự do nhân thân.
Tuổi già rơi vào cảnh này, là kết quả Lăng Xương Khiếu nuông chiều con cháu quá mức, cũng là cơ quan ông tính toán hết, dùng hết thủ đoạn chèn ép đồng hành, càng là báo ứng ngược đãi mẹ con nhị phòng.
Con cháu bên cạnh chỉ còn lại Lăng Thương Bắc, Lăng Thương Âm và Lăng Thiên Dục. Lăng gia những người còn lại, đều một lòng với Lăng Thiên Dục, bao gồm Lý Hân Dao, chỉ có Lăng Thương Âm thường xuyên trở về cùng ông.
Người ông có thể nói chuyện quá ít, ngay cả Lâm Hoàn cũng là tâm phúc của Lăng Thiên Dục, Lăng Xương Khiếu thường xuyên cảm thấy không thể tin nổi. Cô rốt cuộc làm thế nào đào hết từng người từng người bên cạnh mình đi, hơn nữa đều cam tâm tình nguyện vì cô mà bán mạng?
Lý gia rõ ràng là nhà mẹ đẻ của đại phòng, cuối cùng đều đứng về phía cô, Lý Tân Bình keo kiệt như vậy, lại dựa theo giá cổ phiếu nguyên thủy đem nhiều cổ phần như vậy bán cho Lăng Thiên Dục.
Đây là vấn đề ông vẫn nghĩ mãi không ra.
Muốn hận không thể nào hận, ông cũng không thể không thừa nhận, Lăng Thiên Dục mới là người giống ông nhất trong những đứa cháu. Cô mưu tính sâu xa, tâm tư kín đáo bao gồm tâm cơ và lòng dạ, không người nào có thể bằng.
Ông có thể buông bỏ thành kiến nam nữ với Lăng Thiên Dục, nhưng vẫn không thể tha thứ cho Liễu Tư Dực. Nếu như nói nhất định phải có người vì Lăng gia sụp đổ trả tiền, nhất định là nữ nhân này.
Trong radio phát chương trình buổi tối, ở giữa phát sóng một tin tức Rose bị tạt axit, hơn nữa còn nhắc tới cái tên “Kiêu tỷ”.
Lăng Thương Âm đang cùng Lăng Xương Khiếu đánh cờ, nhận được tin tức hai người kia được thả về.
“Ông nội, đây nhất định là nhị tỷ cố ý.” Cô nàng chưa bao giờ dám xem thường Lăng Thiên Dục, người có tâm tư đi một bước nhìn mười bước, cô nàng cũng vĩnh viễn đoán không được.
Lăng Xương Khiếu vuốt chòm râu, “Bản lĩnh gặp chiêu phá chiêu của nó thật sự khiến ta nhìn với cặp mắt khác, ta vốn tưởng rằng nó sẽ tiết chế một chút, dàn xếp ổn thỏa.” Vốn ông cũng muốn mượn tên “Kiêu tỷ” này, đè ép Rose một chút, cũng biết sau lưng cô ấy có thế lực rất mạnh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Thiên Dục sẽ bí quá hoá liều, gây chiến, chẳng lẽ cô không sợ hạng mục chục tỷ kia thất bại sao?
Ông xem không hiểu nước cờ này của cô.
“Thật ra nhị tỷ ăn mềm không ăn cứng, vốn con đã muốn dạy dỗ tên Tiểu Tứ kia một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kinh động chị ấy, còn tự mình tới đây dọn dẹp người. Con sớm nên nghĩ đến, chị ấy thích Hồng tỷ như vậy, nhất định sẽ không nuông chiều loại chuyện này, là con sơ suất.”
Lời còn chưa dứt, Lăng Thiên Dục đã tới cửa, cười nói: “Vẫn là lục muội hiểu chị.”
Lăng Thương Âm nghe được âm thanh khiếp sợ không thôi, tay cầm quân cờ của cô nàng dừng lại giữa không trung, giống như bị kinh hãi. Khóe môi Lăng Thiên Dục ẩn chứa ý cười, khiến lưng cô nàng ớn lạnh.
Cô là biết trở về hưng sư vấn tội sao?
Đúng là cô nàng tìm người đánh Trương Tiểu Tứ, đi Rose gây phiền phức. Nhưng cũng chẳng qua là nghĩ ra khẩu khí mà thôi, dựa vào cái gì Tiểu Võ chết, phía sau còn có một Tiểu Tứ thay thế, Rose khai trương lần nữa, còn có bao nhiêu người nhớ rõ Tiểu Võ vì Hồng tỷ mà chịu chết kia?
Trong lòng cô nàng nén giận, thay Tiểu Võ không đáng, càng thêm tức giận Liễu Tư Dực tìm đến cái gì gọi là Trương Tiểu Tứ giả mạo, nhanh như vậy đã để người khác thay thế vị trí của Tiểu Võ.
Nhưng là, trong lòng cô nàng vẫn là kính trọng thậm chí có chút sợ hãi Lăng Thiên Dục, thấy cô trở về tính sổ, sợ tới mức lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.
“Lục muội, Thiên Lăng Net sẽ phát triển trọng điểm mô-đun dữ liệu lớn, mới thành lập bộ phận kinh doanh, chị muốn cho em quản lý, chờ làm ra chút hiệu quả, sẽ đề em lên vị trí phó tổng giám đốc, không biết em có hứng thú không?”
Lăng Thương Âm kinh ngạc không thôi, “Chị muốn cho em quay về công ty đảm nhiệm chức vụ quan trọng?” Cô nàng cho rằng Lăng Thiên Dục muốn nắm hết tất cả vào tay mình, sẽ không lại để cho tam phòng tứ phòng đặt chân vào nghiệp vụ của công ty.
Ngay cả trong mắt Lăng Xương Khiếu cũng tràn ngập hoài nghi.
Lăng Thiên Dục thản nhiên cười, nhưng ý vị thâm trường, “Đương nhiên, chuyên ngành của em không phải là cái này sao? Lãng phí mấy năm nên lấy lại, nếu em có hứng thú thì ngày mai đến công ty, Phi Húc sẽ sắp xếp.”
“Chị không phải tới…”
“Chị không phải tới hưng sư vấn tội, nhưng nhị tỷ cũng muốn nhắc nhở em một câu.” Lăng Thiên Dục ý cười dần mất đi, trong con ngươi thâm thúy, phản chiếu ra biểu tình chột dạ của Lăng Thương Âm, cô nàng nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi: “Cái gì?”
Tay Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng dừng ở vai cô nàng, trầm giọng nói: “Bất cứ lúc nào, cũng đừng đụng vào vảy ngược của nhị tỷ.” Nói xong khóe miệng nhếch lên độ cong kéo dài, nụ cười này, trong bông giấu kim, rõ ràng rất nhu hòa, lại khiến Lăng Thương Âm cảm giác được sắc bén xẹt qua cổ.
Tay cô nàng không nhịn được run lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ, làm loạn bàn cờ.
Lăng Thiên Dục cười cười, nhặt lên một quân cờ, “Tiểu Âm, đánh cờ không phải sở trường của em, em cũng không phải đối thủ của ông nội, bàn cờ này đã loạn, vẫn là để cho nhị tỷ tiếp đi.” Trong lời nói của cô có hàm ý, Lăng Thương Âm không ngốc nghe ra được, chiêu cờ này của nhị tỷ thật ác, làm cô nàng không thể đánh trả, không có sức phản bác, cũng đạt tới tác dụng kinh sợ chính mình.