TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 132

  1. Trang chủ
  2. Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
  3. Chương 132
Prev
Next

Edit: phuong_bchii

________________

Đêm trước khi xuất phát đến thành phố A, Lăng Thương Âm đến Rose xin lỗi Liễu Tư Dực, cô nàng nói ra sự bất bình và nguyên do trong lòng. Vì sự không thể nguôi ngoai về Tiểu Võ, cảm xúc tồn đọng đều chuyển sang Rose mới, cô nàng cho rằng toàn thế giới đều quên Tiểu Võ, bao gồm cả Liễu Tư Dực.

Nhưng khi cô nàng nhìn thấy Rose mới còn nguyên vẹn giữ lại văn phòng của Tiểu Võ, mới biết được nỗi bi ai của Liễu Tư Dực chưa từng vì thời gian mà giảm bớt, nàng thường xuyên tự trách, cũng thường xuyên mơ thấy Tiểu Võ, sẽ luôn là người đầu tiên đến thăm mỗi tháng vào ngày giỗ.

Lăng Thương Âm biết tất cả, chậm rãi tiêu tan, tất cả hiểu lầm đều đã hóa giải. Cô nàng nên tin tưởng Tiểu Võ, tin tưởng người cậu liều chết bảo vệ, đáng giá.

Sau đó, Liễu Tư Dực cùng Lăng Thiên Dục đúng hạn lên đường đi thành phố A, tuy nói trên danh nghĩa là du lịch tuần trăng mật, nhưng Liễu Tư Dực rất rõ, Lăng Thiên Dục muốn tự mình đi thúc đẩy hạng mục hợp tác, chẳng qua nhân tiện giải sầu mà thôi.

Thành phố A có hồi ức của các nàng, bước lên mảnh đất này, sẽ không khỏi nghĩ đến chuyện xưa xảy ra ở chỗ này lúc trước.

Cách đây không lâu, lại trở về nơi này, dường như đã qua mấy đời.

Đã lâu không gặp bạn cũ Vân Thư, tuy rằng người không xuất hiện, nhưng đã sớm sắp xếp xe chuyên dụng đón ở sân bay, cũng dựa theo Lăng Thiên Dục yêu cầu, vì các nàng đặt phòng khách sạn view biển cao cấp nhất thành phố A.

Cô ấy vẫn không thể gặp Liễu Tư Dực, nhưng điện thoại hỏi thăm chưa bao giờ ngừng. Lúc trước là cảm thấy trạng thái Liễu Tư Dực không thích hợp gặp người, sau đó là mình bận tối mày tối mặt, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp đãi, cô ấy tự nhiên sẽ không tiếc gì để thể hiện lòng mến khách.

Trên thực tế, Vân Thư bay giữa thành phố A và Tuyên An, trên đường đi công tác lâu dài, sự nghiệp đang trong thời kỳ phát triển then chốt, không thể qua loa.

Khách sạn Vân Thiên, đối diện biển Thanh Phong, cách đó không xa hai hẻm núi nối liền troief đất, trở thành thịnh cảnh nổi tiếng nhất thành phố A —— Đường chân trời, nơi mà mặt biển thường xuất hiện cầu vồng.

Vị trí hướng nam tầng 18 khách sạn, vừa vặn đối diện với đường chân trời.

Trong phòng cấp hành chính, hoa tươi điểm xuyết các nơi trong phòng, không khí trong lành cùng với hương hoa và hơi thở biển cả, hỗn hợp thành một loại mùi thơm đặc thù. Mấy đóa hoa hồng cánh hoa rơi ở rộng rãi mềm mại trên giường, bởi vì Liễu Tư Dực sợ nước, chỉ có thể chấp nhận tắm vòi sen, Lăng Thiên Dục đặc biệt yêu cầu phòng không có bồn tắm.

Liễu Tư Dực sợ nước chủ yếu trải nghiệm ở bể bơi, suối nước nóng, sông ngòi hồ biển những nơi có thể nhấn chìm người, có một đoạn thời gian nàng thậm chí sợ tắm vòi sen và trời mưa, nhưng vì cuộc sống, nàng cắn răng vượt qua.

Đối với những nơi sâu cạn, nàng vẫn sợ hãi.

Vừa vào phòng, Lăng Thiên Dục đã che mắt Liễu Tư Dực lại, “Em theo chị trước.”

“Làm sao vậy? Thần thần bí bí.”

Ban công rộng hơn mười mét, bên trên có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và kính thiên văn, khoảng cách giữa khách sạn và biển vừa vặn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng biển, vị trí giữa nơi này và biển vừa vặn, sẽ không khiến Liễu Tư Dực sợ nước sinh ra kháng cự và sợ hãi.

Lăng Thiên Dục nhìn ra xa, hài lòng cười cười, “Em nhìn ra xa~” Dứt lời cô buông tay xuống.

Đường chân trời nơi đó, cầu vồng phảng phất như nhịp cầu bắc giữa hai ngọn núi, xa xa nhìn lại phảng phất như một bộ truyện tranh sơn thủy. Bích thủy trời xanh thành một màu, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy chiếc du thuyền chạy qua, nổi lên sóng nhỏ.

Đường chân trời thần kỳ, cầu vồng sẽ chuyển động, lúc này đã rơi xuống mặt biển, vì mặt biển xanh thẳm trải lên một tầng sắc màu sặc sỡ.

Liễu Tư Dực chưa từng thấy cảnh biển nào đẹp như vậy, cho dù trước kia đi qua con đường vòng quanh biển, cũng không ngắm nhiều phong cảnh.

Khi đó trong lòng chỉ có Lăng Thiên Dục, không có cảnh đẹp nào có thể thay thế.

Nàng không khỏi dựa sát vào đầu vai Lăng Thiên Dục, nhịn không được tán thưởng: “Trước kia cũng không có phát hiện biển đẹp như vậy ~”

Tất cả phong cảnh trên đời này, chỉ có ngắm cùng Lăng Thiên Dục, mới có thể cảm thấy đẹp. Mỗi phong cảnh đập vào mắt nàng, đều cần Lăng Thiên Dục tô điểm, mới có thể chạm tới trái tim.

Đối với nàng mà nói, tình yêu không phải là dệt hoa trên gấm, mà là toàn thế giới.

Lăng Thiên Dục ôm chặt tay nàng, “Đặc biệt bảo Vân Thư đặt nơi này, lần trước tới quá vội vàng, không thể cùng em hưởng thụ cảnh đẹp nơi này, trước kia… thiệt thòi cho em rồi.”

Liễu Tư Dực ôm lấy cổ cô, nở nụ cười mê say: “Đừng nói như vậy, mỗi giai đoạn đều có giai đoạn tốt, chị của quá khứ, chị của hiện tại, đối với em mà nói đều giống nhau.”

Tình yêu nàng đối với Lăng Thiên Dục, giống như vừa mới bắt đầu yêu vậy, chưa từng thay đổi.

“Thì ra em chỉ là đều giống nhau à ~ ~” Lăng Thiên Dục ôm eo nàng, kéo vào lòng, cố ý thở dài, “Nhưng chị cảm thấy mình càng ngày càng yêu em, càng ngày càng không thể rời xa em.”

“Vậy thì không rời đi, vĩnh viễn không chia tay, có thể làm được không?” Đôi mắt Liễu Tư Dực lóe lên làn sóng thu khiến người ta si mê, đôi môi đỏ mọng mỏng manh gợi cảm mà kiều mỵ, trái tim Lăng Thiên Dục chợt nổi lên rung động, cô nhướng lên mị nhãn, “Chưa từng nghĩ tới chia tay.”

Cô khống chế không được hôn lên đôi môi đỏ mọng tràn ngập hấp dẫn của Liễu Tư Dực, Liễu Tư Dực thuận theo nhắm hai mắt lại, hết thảy đều nước chảy thành sông.

Thời gian ôm hôn giống như bất động, có thể buông xuống thân phận cùng phàm trần thế tục, đắm chìm trong tình yêu chỉ có nhau. Hôn vào chỗ sâu giống như một loại phóng túng, Lăng Thiên Dục mang theo tiết tấu dời bước vào trong phòng, dưới sự chủ đạo của cô, hai người chậm rãi ngã vào trên giường mềm mại.

Liễu Tư Dực không giãy dụa, chỉ theo bản năng ôm lấy cô, chặt hơn, chặt hơn. Bên tai thỉnh thoảng xẹt qua tiếng sóng biển, tựa như dòng suối giàu tiết tấu trong vườn hoa, vỗ vào đầu ngón tay Lăng Thiên Dục.

Nước biển bốp bốp thổi quét bãi cát, phát ra tiếng “tí tách”, thể lực của Lăng Thiên Dục tốt hơn trước rất nhiều, năng lực duy trì liên tục và tính bền bỉ cũng tăng cường, từ sau khi tập thể hình, cô không còn là “thụ” một lời không hợp là mệt nữa.

Thừa dịp Liễu Tư Dực chưa hoàn toàn khôi phục, cô thường xuyên trở thành người có tiết tấu, đương nhiên cũng là Liễu Tư Dực lười, không có chấp niệm với phản công, ngược lại cảm thấy nằm chịu cũng rất tốt, sẽ không quá mệt mỏi.

Chẳng qua, nàng muốn xoay người, Lăng Thiên Dục cũng ngăn không được.

Sau mấy phen lăn qua lăn lại, hai người sức cùng lực kiệt, lần đầu tiên ban ngày ôm nhau ngủ.

Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.

Trên mặt biển sáng lên lác đác đèn đuốc cùng mấy chiếc thuyền chạy, nhìn từ xa mang lại cảm giác tuyệt đẹp như một khúc hát của ngư dân vào lúc hoàng hôn.

Liễu Tư Dực ở trong mệt mỏi tỉnh lại trước, cả người mồ hôi lại cứ như vậy ngủ thiếp đi. Nàng nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn bảy giờ, giấc ngủ này cũng thật sâu.

Phong trần mệt mỏi mà chạy đi, sau mấy vòng triền miên, hai người hao tổn đến tinh thần hoàn toàn không có, một giấc hoàn hảo này, hòa hoãn chút.

Nàng tắm rửa trước, sau đó Lăng Thiên Dục cũng tỉnh, khẩn cấp đi tắm, hai người đều có chứng sạch sẽ nhẹ, không thể chịu đựng được mồ hôi đầm đìa.

Liễu Tư Dực đứng trước gương, nhẹ kéo áo choàng tắm phát hiện trên người có vài chỗ hickey, vị trí không cao không thấp, vừa vặn ở xương quai xanh bên kia, hơn nữa chỗ phẫu thuật, vết sẹo in lên vết hôn hồng hồng, giống như khắc vào trong da, giống như đóa hoa đang đợi thả, muốn nở muốn hợp.

Nơi đó, Lăng Thiên Dục hôn vô cùng dùng sức, Liễu Tư Dực hồi tưởng lại đều cảm thấy máu đang thiêu đốt.

Chỉ là, cái thân thể tàn tạ này, thật đúng là khó coi, chính nàng thậm chí cũng không muốn nhìn thêm một cái.

Rất nhiều lúc, nàng không muốn làm tình với Lăng Thiên Dục vào ban ngày, cho dù là buổi tối cũng phải tắt đèn, vết sẹo nhìn thấy mà giật mình này, thật sự phá hỏng tâm trạng của con người.

Cơ thể của Thiên Dục đẹp như vậy, nhưng bản thân lại…

“Bảo bối, buổi tối đi ăn hải sản được không?” Lăng Thiên Dục vừa sấy tóc xong từ phòng vệ sinh đi ra, Liễu Tư Dực che áo choàng tắm, gật đầu cười nói:” Được, đến thành phố Tân Hải đương nhiên phải ăn hải sản.”

Hành động nhỏ của Liễu Tư Dực bị Lăng Thiên Dục nhìn thấy, cô không nói một lời, hiên ngang hất mái tóc dài, “Cơm nước xong, chúng ta đi quán bar.”

“Quán bar nào?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 132"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull