Edit: phuong_bchii
________________
Trăng mờ phản chiếu trên mặt biển, hình ảnh phản chiếu bị bước chân quấy nhiễu dần dần khép lại. Toàn trường chợt yên tĩnh, khoảnh khắc Tân Nhiên xoay người, thấy được khuôn mặt đẹp nhất, Hải Dụ dưới ánh trăng, mái tóc dài nhảy múa, thấu kính lộ ra ánh sáng yếu ớt, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt kia, nhu hòa sắc bén giữa hai lông mày cô ấy.
Trong phim trường hết thảy đều như thật như giả, đây rốt cuộc là ở trong phim hay ở ngoài phim?
Trong thoáng chốc, Tân Nhiên cảm giác mình đang ở trong mơ, nếu không, tại sao vừa nghĩ đến Hải Dụ, cô ấy lại xuất hiện.
Sắc mặt Hải Dụ nghiêm trọng, ánh mắt lướt qua mặt cô ấy, quay sang nhìn Lam Doanh, “Em có biết cô ấy bị thương không? Vết thương khó khăn lắm mới hồi phục rất có thể lại thối rữa lần nữa.” Cô ấy chưa từng dùng giọng điệu nặng nề như vậy với Lam Doanh, trong lúc nói chuyện bất giác đề cao âm lượng, cố gắng đè nén tính tình sắp bùng nổ.
Lam Doanh còn chưa kịp phản ứng lại sự bất ngờ của cô ấy, chỉ sững sờ nhìn Tân Nhiên, “Đội trưởng Tân, trên người cô có vết thương?”
Không chỉ có cô nàng không biết, toàn bộ đoàn phim cũng không rõ chuyện Tân Nhiên bị thương.
Vụ án kia tuy rằng được truyền thông đưa tin, nhưng chưa từng tiết lộ qua chuyện cảnh sát bị thương.
Tân Nhiên không thích bày vết thương chồng chất ra trước mặt người khác, lại càng không muốn yếu thế, cô ấy chỉ bình tĩnh trả lời: “Hồi phục nhiều rồi, không sao đâu.”
“Vậy không được, nếu chị Hải Dụ đã mở miệng rồi, hôm nay cô đến đây thôi, đạo diễn?” Lam Doanh nhìn về phía đạo diễn, ông ấy làm động tác OK, nói vài lời xin lỗi phiền toái, để Tân Nhiên kết thúc ngày hỗ trợ.
Hải Dụ vẫn nắm tay Tân Nhiên, quên buông ra, cho đến khi Lam Doanh mở miệng xin lỗi: :Xin lỗi, đội trưởng Tân, tôi cũng không biết cô bị thương, phía sau có chỗ cần chỉ đạo thì phiền cô, cô dưỡng sức trước đã.”
“Không sao, tôi thật sự sắp khỏi rồi.” Vừa dứt lời, Hải Dụ buông tay cô ấy ra, không nói một câu, xoay người rời đi.
Trái tim Tân Nhiên khó khăn lắm mới gom lại được chút ấm áp kia, lại đột nhiên tản ra.
Cô ấy giật mình tại chỗ, vuốt ve chỗ bị Hải Dụ nắm, buồn bã mất mát.
Cô ấy không đuổi theo, không biết nên nói cái gì, nói nhiều không thích hợp, không chừng còn có thể nổi lên tranh chấp. Cách tốt nhất để tránh mâu thuẫn là im lặng.
“Cô lên xe thay quần áo đi, tôi đi xem, chị Hải Dụ, chờ em với…” Lam Doanh đuổi theo nhanh hơn vài bước, thân mật kéo cô ấy, “Sao chị lại tới đây?”
“Không chỉ có chị tới.”
Đi được vài bước, Lam Doanh mới chú ý tới hai người Liễu Lăng cũng ở đây, ba đóa kim hoa hiếm khi gặp nhau, tâm trạng cô nàng nhất thời tăng vọt, chỉ có Hải Dụ lạnh ngắt, không giận không vui.
Khi mấy người hàn huyên, cô ấy nhìn lại Tân Nhiên, vội vã còn chưa kịp nói chuyện. Không biết bắt đầu từ khi nào, Hải Dụ trở nên dễ dàng phân tâm, trước kia cô ấy là một người rất chuyên chú, luôn có thể tâm không tạp niệm mà nhào vào công việc.
Nhưng bây giờ… Trong lòng giống như có thứ gì đó đang lan tràn, uốn lượn quanh quẩn như dây leo, cô ấy đã không thể ung dung như trước nữa.
Loại cảm giác mất khống chế này tựa như một sợi dây thừng vô hình, dẫn dắt nàng, khống chế suy nghĩ của cô ấy.
Vốn định buổi tối tụ tập thật tốt, nhưng tiến độ quay phim ngày hôm đó của Lam Doanh còn chưa hoàn thành, Hải Dụ cũng mệt đến không có sức lực, Lăng Thiên Dục quyết định kéo dài thời gian gặp nhau.
Một tuần sau là đêm thất tịch, hôm đó đúng lúc là sinh nhật Hải Dụ, nếu đàm phán với tập đoàn Trung Á có thể thuận lợi, quyết định hạng mục ký hợp đồng, càng đáng ăn mừng.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi, tôi phải về khách sạn một chuyến, nhìn quần và giày ướt sũng của tôi này.” Hải Dụ rất chú trọng hình tượng cá nhân, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục công sở thoải mái, nghĩ đến việc tới đây là công tác thương mại, quần áo cũng tương đối chính thức, chỉ là không nghĩ tới vừa rồi mình sẽ không khống chế được mà xông ra ngoài.
Lam Doanh chỉ vào chiếc RV bên cạnh nói: “Chị qua bên kia thay đi, quần áo giày dép đều có, dù sao kích thước của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm, chị tìm một bộ thích hợp trước đi.”
“Cũng được.”
Chiếc RV là xe chuyên dụng Kỳ Mộc Uyển chuẩn bị cho Lam Doanh, mỗi lần quay phim đều có chuyên gia lái tới.
Đây là khu vực tư nhân của Lam Doanh, không có ai đến quấy rầy.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, xe cũng như thế.
Hải Dụ cởi giày cao gót, đi chân trần vào. Tầng ngoài là sô pha và bàn ăn gấp gọn lại, tựa như một gian phòng khách mini, gian trong là phòng ngủ tắm rửa, quần áo giày dép trang sức đều ở bên trong.
Cô ấy không nghĩ tới sẽ có người, không gõ cửa trực tiếp kéo ra, chỉ thấy Tân Nhiên khoả thân đứng bên trong, cô ấy kinh ngạc nhìn Hải Dụ, trong tay còn cầm nội y màu đen chưa kịp mặc vào.
Cô ấy mang theo một túi hành lý, đặt ở trên xe Lam Doanh để dự phòng, Hải Dụ không nói tiếng nào, sau khi đi, cô ấy muốn tới tắm rửa thay quần áo trở về, không ngờ…… Sẽ xảy ra một màn xấu hổ như vậy.
Nếu như tới là người khác hoặc là người khác giới, Tân Nhiên có lẽ sẽ bởi vì cảnh giác và phản ứng nhanh nhẹn trực tiếp đóng cửa hoặc là đá người ra ngoài, nhưng bởi vì là Hải Dụ, nàng thậm chí quên mất chính mình đang trần như nhộng, trong lúc nhất thời, vui sướng, thẹn thùng, kích động các loại cảm xúc phức tạp tập kích lên trong lòng.
Hải Dụ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thân thể trăm ngàn lỗ hổng như vậy, ánh mắt có thể nhìn thấy chỗ không phải vết thương mới thì là bệnh cũ. Dáng người Tân Nhiên cao gầy, bởi vì nhiều năm tiến hành huấn luyện thể lực và sức mạnh, bụng còn có đường cong rõ ràng hơn Liễu Tư Dực, vừa không quá cường tráng, lại vừa có sự dịu dàng của phái nữ.
Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mọi thứ đều đúng, từ vai đến ngực…
Tầm mắt dừng ở chỗ nhạy cảm, mặt Hải Dụ đỏ bừng, lúc này mới cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm của mình mạo phạm người khác. Cô ấy vội xoay người, “Xin lỗi, tôi không biết cô ở bên trong.”
Một tiếng này của cô ấy kéo sự chú ý của Tân Nhiên về, cô ấy rốt cuộc cũng cảm thấy trên người thoáng qua từng trận cảm giác mát mẻ, xấu hổ hận không có cái lỗ nào chui xuống.
“Tôi… tôi… tôi… không… không có việc gì… tôi vừa tắm xong… hơi nóng… cái kia, sao chị…” Cô ấy vừa nói vừa mặc quần áo, nói năng lộn xộn, mặt và lỗ tai thậm chí cổ cũng bắt đầu nóng lên, phải nói là, toàn bộ cơ thể đều nóng lên một cách khó hiểu.