Edit: phuong_bchii
________________
Bên tai là tiếng ong ong loạn loạn cùng tiếng nước đục ngầu, Liễu Tư Dực nín thở, dùng cả hai tay ôm chân, cuộn tròn dưới đáy nước. Mấy ngày nay, nàng quanh quẩn bên hồ bơi vô số lần, từ khi đến gần đến khi nhảy vào, gần như dùng hết dũng khí và can đảm cả đời này.
Nàng ôm thái độ chịu chết nhảy xuống, lần nữa trở lại bờ vực sắp chết, tựa như khoảnh khắc thép đâm xuyên thân thể, tựa như khoảnh khắc cha đè đầu mình, ấn vào vại nước.
Lạnh lẽo, tuyệt vọng, đau đớn, kêu không ra tiếng, kêu không ra tiếng.
“Đừng, đừng! Đừng hại con bé!”
Dưới đáy nước, Liễu Tư Dực tựa như rơi vào trong ác mộng, ác mộng thời thơ ấu tái hiện trong đầu, nàng tựa như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ. Trong thoáng chốc, ký ức sâu xa bị gợi lên, nàng nhớ tới mấy lần được mẹ cứu lên, mông lung lại giống như nhìn thấy mẹ ôm nàng mặt mũi bầm dập.
Đa số thời điểm, mẹ đều cản không được, nếu như lần nào may mắn cứu được nàng, sẽ bị đánh càng ác liệt.
Người đánh vợ con gần chết mới thôi, trái tim rốt cuộc làm bằng cái gì? Đây là chuyện Liễu Tư Dực nhiều năm qua không thể hiểu được.
Nhưng nàng cũng không rõ, tại sao sau khi cha chết, mẹ lại bỏ đi, cũng không trở lại. Đến cuối cùng là vội vã giải thoát ngay cả mình cũng không muốn đối mặt, hay bởi vì căn bản không yêu mình?
Khúc mắc này ở trong lòng nàng quá lâu, bóng tối của cha, mẹ vứt bỏ, tạo nên tính cách thanh hàn của nàng, ngay cả nói chuyện với người khác, biểu đạt chính mình cũng biến thành chướng ngại.
Cũng may, gặp được Lăng Thiên Dục.
Cho dù tất cả sợ hãi chôn vùi chính mình, nước tuyệt vọng gào thét tiếng chết chóc để hù dọa chính mình, nghĩ đến Lăng Thiên Dục, nàng cũng sẽ không sợ nữa.
Tất cả ham muốn sống xót của nàng đều bắt nguồn từ, muốn cùng Lăng Thiên Dục cả đời ở bên nhau.
Nàng phải vượt qua tất cả! Nàng không thể mang theo chướng ngại tâm lý cùng Lăng Thiên Dục sống cả đời.
Mở mắt ra! Dù cho không có gì, chiến thắng quá khứ, nàng nhất định có thể làm được. Nín thở đã gần cực hạn, cảm giác không có sức khiến khóe miệng Liễu Tư Dực chậm rãi thở ra bọt nước.
Người đến cái chết còn không sợ, còn sợ hãi cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lấy hết dũng khí mở mắt ra, trong thế giới trong suốt hoảng hốt, xuất hiện một bóng người, cô vẫy tay vẫy chân, bơi về phía mình.
Liễu Tư Dực không thấy rõ mặt cô, nhưng cảm giác này giống như đã từng quen biết.
Là chị ấy à? Tựa như lần trước ở trang viên Lăng thị như vậy, vào lúc mình suy yếu vô lực, đoán chừng sợ hãi, vào lúc mình nhớ chị ấy nhất.
Hai tròng mắt Liễu Tư Dực có chút vô lực, suýt nữa nhụt chí nuốt nước, Lăng Thiên Dục ôm chặt lấy nàng, ôm vào trong lòng bơi tới chỗ nước cạn.
“Khụ khụ khụ ~” Mới vừa lộ ra mặt nước, Liễu Tư Dực liền ho mạnh một trận, nàng bị sặc hai ngụm nước, có chút run lẩy bẩy.
“Tư Dực, em sao rồi? Em không sao chứ?” Lăng Thiên Dục lo lắng ôm lấy nàng, khẽ vuốt lưng nàng, “Sao em lại ngốc như vậy, một mình chạy tới hồ bơi làm gì?”
Giọt nước ngưng kết ở mặt, thái dương và lông mi Lăng Thiên Dục, cô nhẹ nhàng lau một cái, trong mắt lộ vẻ lo lắng, cũng không có một câu nặng lời.
Liễu Tư Dực thở hổn hển, hít sâu vài lần, mới trả lời: “Em muốn cùng chị đi lặn, nhìn xem thế giới dưới đáy biển, em cũng muốn lái du thuyền, chở chị đi các hải đảo du lịch, em không muốn bản thân có chỗ thiếu hụt, không muốn cho chị kiêng kỵ những thứ này từ bỏ thứ mình thích, không muốn chị…”
“Những thứ đó quan trọng bằng em sao hả, cái đồ ngốc này? Em muốn chị đau lòng chết sao?” Lăng Thiên Dục đau lòng ôm nàng, trong lòng co rút đau đớn, Liễu Tư Dực kiên nhẫn, ngốc nghếch, làm sao cô không đau lòng cho được.
“Nhưng em đã làm được, em không sợ đến vậy, em có thể cùng chị làm tất cả.” Liễu Tư Dực tuy rằng môi tím bầm, nhưng hàm chứa ý cười.
Nàng ép chính mình đối mặt với sợ hãi, cho đến khoảnh khác mở mắt kia, nàng vẫn có chút nơm nớp lo sợ, nhưng giờ khắc này, được Lăng Thiên Dục ôm, nàng không sợ hãi nữa.
Từ nay về sau, bóng ma thời thơ ấu, chấp niệm quá khứ, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến nàng nữa, để cho tất cả theo gió mà tan. Từ nay về sau, chỉ có Lăng Thiên Dục và nàng ở bên nhau.
“Chị biết em có thể làm được, Tư Dực của chị cái gì cũng có thể làm được.” Lăng Thiên Dục kéo nàng hôn thật sâu, sau đó đưa nàng, cẩn thận từng li từng tí lên bờ.
Bên cạnh là nước xanh thẳm của hồ bơi, giống như một tấm gương trong suốt, phản chiếu bóng dáng hai người gắn bó với nhau.
Ánh mắt Liễu Tư Dực rơi vào trên mặt Lăng Thiên Dục khó có thể dời đi, thứ từng sợ hãi ở ngay bên cạnh, nhưng rốt cuộc không ảnh hưởng được nàng.
Nàng thương tiếc mà nâng mặt Lăng Thiên Dục có chút chật vật, “Sao mỗi lần chị đều ngốc trực tiếp nhảy xuống vậy, hơn nữa không phải đang họp sao?”
“Em làm như vậy rất nguy hiểm có biết không? Lỡ xảy ra chuyện gì, là muốn cho chị thủ tiết hay là như thế nào?”
“Em sai rồi em sai rồi, nhưng sao chị lại đột nhiên tới nơi này?” Liễu Tư Dực không khỏi thấy lạ, sớm không tới muộn không tới tại thời khắc mấu chốt chạy tới, chẳng lẽ trên đời thật sự có tâm linh tương thông?
“Tâm linh tương thông đó.”
“Em không tin ~”