Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 137
Edit: phuong_bchii
________________
Liễu Tư Dực một bộ váy đỏ, đẹp mà không tầm thường, mặt mày tất cả đều là phong tình, giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp đến cực hạn, tùy ý nở rộ, khí khái và ý nhị nói không hết. Khóe môi ẩn chứa ý cười, thần bí gợi cảm, đuôi váy nàng quét đất, nâng lên hộp quà nhẫn, sóng mắt lưu chuyển trên mặt Lăng Thiên Dục, chờ đợi đáp án của cô.
Câu “Lấy em nhé” kia phảng phất có thể thiêu đốt linh hồn con người, ở trong lòng Lăng Thiên Dục phóng khoáng thiêu đốt, tùy ý chạy tán loạn.
Cô bị dáng vẻ xinh đẹp của Liễu Tư Dực, nụ cười khuynh thành kia, không có một chút diễm tục, nhẫn kim cương bạch kim lóe lên ánh sáng long lanh, Lăng Thiên Dục chỉ cảm thấy hốc mắt giống như ướt.
“Chị đồng ý không? Thiên Dục ~” Liễu Tư Dực lại hỏi một lần, kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
Lăng Thiên Dục ngẩng đầu lên, ngừng xúc động muốn rơi lệ. Ngón áp út của cô ấn ấn khóe mắt, cố gắng ngừng khóc.
“Thật là đáng ghét, trang điểm lem hết rồi.” Cô nắm cổ tay Liễu Tư Dực, nhẹ nhàng kéo, “Chị đương nhiên đồng ý rồi còn phải hỏi, em mau đứng lên.”
Liễu Tư Dực nở nụ cười nồng đậm đứng lên, từ trong hộp nhẫn lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ “Dực”, giúp cô đeo lên, “Đeo nhẫn của em, đời này chính là người của em, em sẽ vĩnh viễn ôm chị lại, khiến chị không có chỗ trốn.”
Lăng Thiên Dục khó khăn lắm mới khống chế nước mắt, lại đánh úp lại, giờ khắc này, mặc kệ Liễu Tư Dực nói cái gì, cô đều không hiểu sao lại muốn khóc.
Chiếc nhẫn hoàn hảo vòng quanh ngón áp út của cô, ở nơi cách trái tim gần nhất, chứa đựng tình yêu sâu đậm nhất của Liễu Tư Dực.
“Em cũng muốn được chị ôm, đeo giúp em được không?” Liễu Tư Dực giơ tay trái lên, Lăng Thiên Dục gật đầu, cô cầm lấy nhẫn vừa định đeo lên cho nàng mới phát hiện bên trong có chữ nhỏ, “Ơ đây là… Dục?” Ngoài tên của cô còn có chữ Rose, được khắc bằng kiểu chữ thiết kế đầy nghệ thuật.
“Trên nhẫn của chị có khắc Dực, lại nói tiếp, bị mắng vốn không ít, người ta nói tên chúng ta nhiều nét quá, thiết kế tốn rất nhiều công sức.”
“Em thật đúng là có tâm, đây là muốn vĩnh viễn đặt nhau ở đáy lòng.” Lăng Thiên Dục vuốt ve đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của Liễu Tư Dực, đặt ở bên môi khẽ hôn, mới chậm rãi đeo nhẫn lên.
Liễu Tư Dực cầm ngược tay cô, “Thiên Dục, em không cần lâu như vậy, cũng không cần đời đời kiếp kiếp, chỉ cần vĩnh viễn kiếp này.”
“Chuyện kiếp sau để kiếp sau hãy nói, kiếp này là chuyện kiếp này.” Lăng Thiên Dục giữ chặt tay nàng, khi lòng bàn tay dán vào nhau, hạnh phúc chảy xuôi trong lòng.
Ngụ ý của đôi nhẫn này là: Tình yêu đẹp nhất, không phải rực rỡ như hoa mùa hè, mà là trong dòng song thời gian, gợn sóng không sợ hãi, nước nhỏ chảy dài.
Mặc dù vẫn luôn ngăn chặn, Lăng Thiên Dục vẫn không thể ngăn nước mắt, hôm nay cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói xong liền nghẹn ngào, cô nhớ tới rất nhiều quá khứ.
Từ lúc cha mẹ qua đời, đến lúc cô cô đơn chiếc bóng chiến đấu với toàn bộ Lăng gia, mỗi lần tính toán sau lưng đều là chua xót, mỗi lần một mình chiến đấu hăng hái, cô đều cảm thấy vô cùng cô độc, tựa như một con sống ở trong bóng tối, chỉ có dùng thủ đoạn và dã tâm mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể đạt được.
Cô tựa như công chúa gặp nạn bị thế giới lãng quên ở một góc, không ai nhớ đến cô, muốn xoay người, chỉ có thể đứng lên chiến đấu.
Tất cả bất công và cực khổ đều đã qua, sau vô số thuyền qua bến, cuối cùng cô lại có cảm giác thuộc về.
“Làm sao vậy? Sau khi dì Tâm Ngữ đi, chưa từng thấy chị khóc, được rồi, hôm nay là ngày tốt không phải sao? Đừng quên hôm nay còn là thất tịch.” Liễu Tư Dực đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, nàng không biết Lăng Thiên Dục từng vì nàng mà đau lòng tuyệt vọng mà khóc lớn, nàng cũng chưa từng thấy Lăng Thiên Dục vì mình mà gần như sụp đổ.
Lăng Thiên Dục vẫn vuốt ve nhẫn ngón áp út, thu lại ý cười lại mang theo chút chua xót nói: “Nhiều năm như vậy, chị… cuối cùng… lại sắp có nhà rồi.” Nói xong những lời này, cô ngẩng đầu nhìn Liễu Tư Dực, trong mắt lóe lệ quang.
Những lời này chạm tới sợi dây yếu ớt nhất trong lòng Liễu Tư Dực, không nơi nương tựa nhiều năm như vậy, người chân chính có gia đình là nàng, là Lăng Thiên Dục cho nàng cảm giác thuộc về.
Nàng nâng mặt Lăng Thiên Dục lên, “Đồ ngốc ~ Chúng ta ở bên nhau chính là nhà, từ giây phút yêu chị, chị đã ở trong trái tim em rồi. Thiên Dục, nhiều năm như vậy, em vẫn đứng sau lưng chị, cám ơn chị đã cho em đi tới trước mặt chị, vai kề vai với chị.” Nói xong nước mắt của mình cũng không chịu thua kém mà chảy xuống, nàng vốn định cho Lăng Thiên Dục niềm vui bất ngờ, không ngờ hai người đều vui đến phát khóc.
“Điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời chị là không nhận ra mình thích em sớm hơn.”
“Được rồi, nể tình bây giờ chị cưng vợ như vậy, tha thứ cho chị đấy.” Liễu Tư Dực chạm nhẹ vào chóp mũi cô, kề trán cô nói:” Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, không thể khóc nữa.”
Lăng Thiên Dục gật đầu, con chim nhỏ nép vào vai nàng, trong lúc vô tình liếc thấy khuyên tai lấp lánh trên tai nàng, từ khi tặng quà này cho Liễu Tư Dực, nàng gần như đầu đeo mỗi ngày, không có đổi cái khác.
“Thì ra em nói bất ngờ là cái này, em đứng yên đừng nhúc nhích…” Cô cẩn thận tháo khuyên tai trái của Liễu Tư Dực xuống, bảo nàng giúp mình đeo lên.
“Hay là em tặng nàng một đôi?” Liễu Tư Dực không hiểu hành vi của cô, nhưng không thể không thừa nhận tất cả châu báu xa xỉ sang trọng đều đeo trên người Lăng Thiên Dục, vừa xa hoa vừa cao quý, người làm vật trở nên quý giá, vật làm người thêm phần nổi bật.
“Đưa di động cho chị.” Lăng Thiên Dục khẽ cười, thần thần bí bí như trước, Liễu Tư Dực chỉ đành làm theo.
Cô tải xuống app tương ứng, thiết lập hệ thống định vị, đặt hình ảnh điện thoại trước mặt Liễu Tư Dực: “Đôi khuyên tai này là sản phẩm hợp tác giữa Phu Nhân Lý thị và tập đoàn Cao Khoa, bên trong có chip định vị, sau này mặc kệ chị ở đâu, em đều có thể tìm được chị.”