Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 138

Edit: phuong_bchii

________________

Mỗi một lần gặp lại đều giống như lần đầu gặp gỡ, Dư Tâm Hoan luôn có thể ở trong mắt Lý Hân Dao bắt được vui sướng nhàn nhạt, bước chân của bà ngừng một lát, sau đó chậm rãi đi về phía trước.

Lý Hân Dao tao nhã đứng đó, giống như đang lẳng lặng chờ bà, hơn 30 năm qua, vẫn như thế.

Từ đầu đến cuối bà ấy đều đứng tại chỗ, chỉ là Dư Tâm Hoan chưa từng phát hiện ra.

“Dì ~”

“Dì ~”

Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực đồng thanh, hai người đứng lặng trong đám người, vô cùng chói mắt. Lăng Thiên Dục mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng, mái tóc đen dài thẳng xõa tung, môi đỏ mọng trang điểm tôn lên vẻ quyến rũ mà không yêu của cô, cao quý bẩm sinh, làm cho khí chất của cô nhu hòa vài phần. Mà Liễu Tư Dực như một đóa hoa hồng nở rộ, nắng gắt như lửa, có loại kiềm chế cuồng dã và gợi cảm, xinh đẹp không gì sánh được.

Hai người nhẹ nhàng khoác tay nhau, trong mắt phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nhau, trong lúc nhất thời, Dư Tâm Hoan hoảng hốt, nàng phảng phất nhìn thấy giấc mộng lúc còn trẻ.

Đối với bà mà nói, chuyện cả đời này cũng không thể có lại, hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy hy vọng.

“Được.” Bà vui mừng nở nụ cười, ai cũng không biết sau nụ cười này còn cất giấu chua xót, còn có ngưỡng mộ.

Lý Hân Dao giống như bắt được phiền muộn chợt lóe lên của bà, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ tiến lên rất tự nhiên giữ chặt bà, “Tâm Hoan, ngồi xuống đi, đừng để bọn trẻ chờ.”

“Ừ, bà cũng ngồi đi.” Hai người tương kính như khách, mặt mày lộ vẻ vui vẻ.

Hôn lễ đơn giản này, có mặt đều là bạn bè thân thích quan trọng chứng kiến quá trình tình cảm của họ, đối với Liễu Tư Dực mà nói, hình thức hôn lễ không quan trọng, nhưng nghi thức chính quy nhất định phải có.

Không ai thích hợp làm chứng hôn hơn Dư Tâm Hoan và Lý Hân Dao, họ xứng đáng với sự cúi đầu và tôn kính này, họ cũng cần được viên mãn như vậy kích thích trái tim, gợi lên tình cảm đặt ở đáy lòng.

“Mời hai cô dâu kính trà cho trưởng bối.” Hải Dụ tạm thời làm người chủ trì, Lam Doanh và Tân Nhiên bưng nước trà lên.

Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục hai người quỳ trên mặt đất, dùng phương thức truyền thống kính trưởng bối ba chén trà, chén trà thứ nhất là cảm ơn, cảm ơn họ đã ở phía sau chăm sóc và bảo vệ. Chén trà thứ hai là chúc phúc, mong hai vị trưởng bối thân thể khỏe mạnh, sớm ngày giao phó chân tình. Chén trà thứ ba là đồng tâm, uống xong đồng tâm khó sửa, yêu nhau cả đời.

Đặt chén trà xuống, Lý Hân Dao vội đỡ hai người, dịu dàng nói: “Mau đứng lên đi.”

Dư Tâm Hoan hồi tưởng lại ngụ ý của ba chén trà này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nên là chúc phúc cho người mới, như thế nào giống như đều chúc hai người họ?

Lại ngước mắt lên phát hiện Liễu Tư Dực đầy ý cười nhìn cô, người chủ trì bên cạnh cũng cười đến thâm ý.

“Đám trẻ này lá gan càng lúc càng lớn, ngược lại trêu ghẹo chính mình, may mắn Hân Dao không chú ý chi tiết này, nếu không sẽ xấu hổ.” Dư Tâm Hoan niệm trong lòng.

Bà không biết mỗi chữ mỗi câu Lý Hân Dao đều ghi tạc trong lòng, cùng uống xong trà này, có phải là hoàn thành nghi thức nào đó cho họ hay không? Coi như là tưởng tượng của bản thân cũng tốt, cũng là một sự an ủi.

Bà ấy lần lượt nắm tay Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực, nhìn nhẫn trên tay các nàng, hốc mắt đỏ lên, là ngưỡng mộ hay buồn cho mình, nói không rõ……

“Quãng đời còn lại sau này, các con nhất định không rời không bỏ.” Dứt lời bà chồng tay hai người lên nhau, nắm thật chặt, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt câu nói kia trở về.

Điều bà ấy muốn nói là, tính cả phần mình không thể có được kia, vẫn tiếp tục hạnh phúc.

“Bác cả cũng phải hạnh phúc.” Liễu Tư Dực nhẹ nhàng nắm tay bà ấy, nhìn Dư Tâm Hoan, Lăng Thiên Dục cố ý nói tiếp,” Dì cũng phải hạnh phúc.”

Hai người hơi có ám chỉ, Dư Tâm Hoan ngầm hiểu, nhưng không vạch trần, cũng làm bộ nghe không hiểu, chuyện giữa bà và Lý Hân Dao, thật sự không phải dăm ba câu có thể nói rõ, hai người cả đời không thể đâm thủng giấy, cho dù chỉ còn lại có một tầng mỏng manh, cũng là ngăn cách.

“Nghi thức kết thúc đi, kết thúc ta muốn về phòng tắm rửa, phòng của ta là phòng nào?” Dư Tâm Hoan cố ý thoát khỏi đề tài, bà sợ nhìn thấy vẻ mặt Lý Hân Dao, mỗi lần đối mặt, luôn sợ chính mình mất khống chế.

“Căn nhà này rất ít phòng, ngoại trừ đại ca một mình một phòng, phụ nữ cơ bản là hai người ở chung, dì với bác cả ở chung một phòng, xin lỗi dì, phòng tiêu chuẩn bị bọn Hải Dụ chọn rồi, của hai người là giường lớn.” Liễu Tư Dực nói đến giường lớn thì cố ý nhấn mạnh ngữ khí.

“Mấy đứa…” Dư Tâm Hoan trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến đau tim, thì ra hôm nay định để bà rơi vào bẫy sao? Sắp đặt thế này nhằm mục đích gì?

Thôi, nể tình người ta mới kết hôn, vẫn không cần thân phận trưởng bối đè xuống.

“Nếu Tâm Hoan không muốn ở cùng ta, ta sẽ ở cùng với con trai, không sao.” Lý Hân Dao thản nhiên nói ra những lời này, khóe miệng đã không còn ý cười, bà ấy nhìn về phía Lăng Thương Bắc, “Tiểu Bắc, đi lấy hành lý của mẹ đến chỗ con.”

“À, vâng…” Lăng Thương Bắc có chút mơ hồ, hoàn toàn ở ngoài tình huống, chuẩn bị nghe lời làm theo, vừa định đi đã bị Hải Dụ ngăn cản, “Anh thật sự đi?”

“Chứ không thì sao?”

“Thật thẳng nam!” Hải Dụ ghét bỏ liếc anh một cái, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Exit mobile version