Edit: phuong_bchii
________________
Đó là một bể cá trong suốt, rong rêu tươi mát rêu rao dưới đáy nước, đá trang trí nhiều màu sắc tăng thêm một chút dễ chịu; cá sinh động, ngao du trong nước, trong bể thủy tinh phản chiếu ra một thế giới nho nhỏ vi diệu, tựa như áp súc thế giới đáy biển, mỹ lệ mộng ảo.
Mỗi một vật trang trí bên trong, mỗi một viên đá vụn, thậm chí tô điểm cho vỏ sò, rong rêu trong đó, đều là Tân Nhiên tự tay chọn lựa, hai ngày nay cô ấy đi sớm về trễ, ở bờ biển tìm kiếm tìm kiếm, bên trong còn cất giấu trái tim của cô ấy, chỉ là không biết Hải Dụ có thể phát hiện hay không.
Bể cá không lớn, hai tay cầm vừa vặn, Hải Dụ yêu thích không buông tay, chỉ riêng thế giới vi cảnh quan này, cô ấy đã có thể đánh ra thiên kỳ bách quái dưới đáy biển.
“Cô tự làm à?”
Tân Nhiên gật đầu, “Bên trong có 33 chủng loại khác nhau, cũng có thể sống ở nước ngọt, về sau thay nước bình thường là được, ngộ nhỡ ngày nào đó nuôi chết, thì vứt đi.”
Hải Dụ nhíu mày: “Hôm nay Hồng kết hôn còn là sinh nhật tôi, có cái gì mà chết không chết chứ?”
“Phì, tôi nói sai, xin lỗi xin lỗi.” Tân Nhiên vội che miệng làm động tác bịt miệng.
“Nhưng cái này thật đúng là xinh đẹp, tôi rất thích, cám ơn cô.”
Hải Dụ tươi cười dịu dàng nâng lên, bất chấp những thứ khác, trước tiên đưa bể cá về phòng, thứ này không cẩn thận sẽ đổ hoặc vỡ, cô ấy phải cẩn thận.
Bầu trời trên hải đảo, dù sao cũng tinh khiết hơn so với trên đất liền, sao đầy trời, giống như ngân hà rơi xuống nhân gian, phản chiếu trên mặt biển.
Nghi thức đơn giản, ấm áp gặp nhau, tâm trạng mọi người vào ngày này đều trở nên đặc biệt. Cởi váy xuống, Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục mặc quần đùi áo ngắn, hai người đi chân trần trên bờ biển, tùy ý cát mịn nhẹ vỗ về bàn chân, nước biển đập vào mắt cá chân.
Liễu Tư Dực nắm tay Lăng Thiên Dục, nhìn về phía xa xa, trên mặt biển lác đác đèn đuốc lóe lên, trong bình tĩnh lộ ra ngọt ngào, chỉ có nhiệt độ trong lòng bàn tay, giống như lúc trước, khiến nàng cảm thấy kiên định, hạnh phúc.
“Thật không nghĩ tới có một ngày, có thể nắm tay chị đi trên bờ biển, đạp nước, cả đời này tất cả những điều không thể đều đã xảy ra.” Liễu Tư Dực không khỏi cảm khái, đã từng hy vọng xa vời thực hiện, sợ hãi khắc phục, viên mãn đến không chân thật.
Lăng Thiên Dục nghiêng đầu, nhịn không được vuốt ve cằm nàng, “Em cảm thấy khắc phục nước, cùng với ở bên chị đều là chuyện đời này không thể sao?”
“Trước kia đều cảm thấy như vậy, đến bây giờ cũng có chút không thể tin được.” Liễu Tư Dực nói xong nắm chặt tay cô.
“Này này này, kết hôn cũng đã kết rồi, Liễu tiểu thư cũng không thể đổi ý.”
“Đổi ý? Em cầu hôn em làm sao có thể đổi ý.” Liễu Tư Dực đẩy cát trong nước cạn, như có điều suy nghĩ.
Lăng Thiên Dục phát hiện nàng có chút thất thần, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không… có gì…” Hai tay nàng đặt ở phía sau, đi về phía trước vài bước, ngoái đầu lại cười, ngoắc ngoắc ngón tay, Lăng Thiên Dục rất tự nhiên mà bỏ tay vào, bị nàng nhẹ kéo.
“Nói đi, nữ nhân, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
Ánh trăng như thế, trên khuôn mặt có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Tư Dực xẹt qua ý cười, nàng do dự một lát, vẫn quyết định hỏi ra.
“Thiên Dục, chị muốn có con không?”
“Con hả?” Lăng Thiên Dục dừng một chút, lại nói tiếp đồng lứa bọn họ này, đều còn chưa có kết hôn sinh con, nhưng sinh con nuôi con là chuyện cả đời, hao phí thời gian và tinh lực quá nhiều, cô thật đúng là chưa có nghĩ tới vấn đề này.
“Em muốn?” Cô hỏi ngược lại Liễu Tư Dực.
“Có một đứa bé trông có vẻ viên mãn hơn một chút, hơn nữa gen của chị tốt như vậy, không có con thì có chút đáng tiếc, nếu như chị muốn, em có thể sinh, nhưng mà…”
“Em đừng nhưng nhị gì hết, thứ nhất nhóm máu của em không thích hợp sinh con, thứ hai thân thể của em chịu qua vết thương lớn như vậy, chị không thể nào lại để cho em đến quỷ môn quan lần nữa, thứ ba chị không đồng ý quan điểm của em, sao lại nói gen tốt không có còn thì đáng tiếc, đã là thời đại nào rồi, tư tưởng còn cũ như vậy?”
“Đó không phải là gia tộc lớn Lăng gia các chị, em nào biết chị có nghĩ hay không, chúng ta đều là phụ nữ, em sợ chị sẽ có tiếc nuối.”
“Có em mới sẽ không có tiếc nuối, hiện tại chỉ muốn em thôi, tạm thời không muốn con cái gì hết, hai người cũng rất viên mãn, chị còn chưa có trải qua đủ thể giới hai người, chẳng lẽ em nhẫn tâm để con cái tới quấy rầy chúng ta? Chị đây sẽ tranh giành tình cảm, lòng chiếm hữu của phụ nữ hiểu biết một chút.”
Liễu Tư Dực hơi nhướng mày, ôm cô vào lòng, “Em giống chị, có thể còn sâu hơn chị, chỉ muốn chị cũng chỉ muốn chị có được.”
“Vậy thì đừng nghĩ gì nữa, nghĩ đến chị là được rồi.”
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh đan vào nhau, triền miên hạnh phúc, dựa sát vào nhau. Liễu Tư Dực là may mắn, chùm ánh sáng trong sinh mệnh kia vĩnh viễn chiếu rọi vì cô, Lăng Thiên Dục cũng là hạnh phúc, sau khi mất đi tất cả, cô có thể một lần nữa có được.
Yêu có thể làm cho người ta cảm thấy có được cả thế giới, yêu cũng có thể làm cho người ta tiếc nuối đến tận xương tủy.
Sân thượng tầng cao nhất của nhà nghỉ, Hải Dụ đối diện bể cá bắt giữ những khoảnh khắc tinh tế. Cô ấy tập trung điều chỉnh ống kính, hoàn toàn không nhận ra rằng Tân Nhiên đang đứng ở vị trí cửa sổ lồi trong phòng, lặng lẽ quan sát cô ấy.
Đó là một góc nhìn đặc biệt, có thể càn rỡ nhìn về phía xa, cô ấy không dám để cho cảm xúc tràn lan, cũng không dám phóng túng bản thân quá mức. Thứ cất giấu trong bể cá kia, có lẽ Hải Dụ vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra, mặc kệ cô ấy có thể nhìn thấy hay không, kết cục cũng sẽ không thay đổi.
Nghĩ vậy, Tân Nhiên buồn bã thở dài.
Đó là một đêm không ngủ, sân thượng và sân dưới tươi đẹp và yên tĩnh luôn có thể làm cho lòng người trầm tĩnh lại. Lăng Thương Bắc chán muốn chết leo lên tầng cao nhất, phát hiện Hải Dụ đang nghiêm túc chụp ảnh, hăng hái đi tới.
“Chẳng trách công ty chụp ảnh hoạt động tốt như vậy, xem ra đều là cô chỉ đạo.”
Hải Dụ không quay đầu lại, nghe thấy tiếng nói liền biết là ai, “Tôi chỉ phụ trách chọn lựa, đại thiếu gia đã trễ thế này còn chưa ngủ à.”
“Cô có thể đừng cứ hở ra là gọi đại thiếu gia không, xa cách quá.”
“Gọi quen rồi, không đổi được.” Hải Dụ thản nhiên trả lời.
Lăng Thương Bắc cúi người, ngồi xổm bên cạnh bàn, “Hay là cô gọi tên tôi thử xem, Thương Bắc à.”