Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 140
Edit: phuong_bchii
_________________
Ngoại truyện: Nhóm trưởng bối 1 (Hoan Dao)
Mùa hè, Lý gia, bóng râm che ngói.
Bữa trưa không khí có chút nghiêm trọng, vốn nên là chúc mừng ngày tốt nghiệp của thiên kim Lý gia Lý Hân Dao, người trên bàn cơm lại không hề có nụ cười. Lý gia vốn là thư hương thế gia, tổ tiên từ văn trên trăm năm, đến đời này Lý phu nhân Hướng Hân Nghi tự nghĩ ra nhãn hiệu trang sức”Lý Thị Phu Nhân”, bước lên con đường kinh doanh.
Hướng gia tòng quân, Lý gia tòng văn, Hướng Hân Nghi tận dụng tài nguyên khắp nơi, trở thành truyền kỳ trong giới kinh doanh. Tầm nhìn của bà rất rộng, con đường gầy dựng sự nghiệp cũng bắt đầu từ nước Mỹ, hiện tại thị trường nước ngoài ổn định, bà muốn thâm nhập vào thị trường trong nước, lại bị cản trở nặng nề.
Thương hiệu trang sức trong nước ngày càng thuần thục, rất nhiều người nhận ra thương hiệu lâu đời của quốc gia, trình độ tiếp nhận đối với Lý Thị Phu Nhân không cao, muốn thành công vào thị trường, nhất định phải có người dẫn đầu, liên kết tài nguyên thương giới, tìm kiếm người đại diện thích hợp, đầu tư quảng bá rất nhiều.
Chủ tịch của “Lý Thị Phu Nhân” là Hướng Hân Nghi, con trai Lý Tân Bình làm tổng giám đốc, con gái Lý Hân Dao không có chức vị gì. Vốn dĩ Lý Hân Dao sau khi tốt nghiệp đại học ra nước ngoài học thiết kế trang sức, coi như là làm hết sức mình cho việc làm ăn của gia tộc, nhưng mẹ muốn cho cô về sau cùng anh trai tiếp quản công ty, cô bất đắc dĩ ở đại học liền chuyển sang chuyên ngành quản lý.
Một bàn sơn hào hải vị, ai cũng không có khẩu vị tận hưởng, Hướng Hân Nghi nhìn thoáng qua Lý Tân Bình, làm ánh mắt ý bảo, anh khó xử nhìn về phía em gái, khó có thể mở miệng.
Lý Hân Dao sớm đã nhận ra được bữa cơm này không bình thường, mỗi người đều muốn nói lại thôi, cô buông đũa xuống, nhàn nhạt cười nói: “Anh trai muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là…”
“Là Lăng gia cầu hôn sao?” Lý Hân Dao nói ra lời anh nói không nên lời, Lý Tân Bình và Hướng Hân Nghi nhìn nhau, lại kinh ngạc nhìn cô, “Sao em biết?”
Lý Hân Dao cười nhạt: “Quốc Khâm đã nói với em rồi, mẹ và anh không cần khó xử như vậy.”
“Dao Dao, Quốc Khâm thích con cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng cũng phải xem con thế nào, mẹ tuyệt đối sẽ không dùng hạnh phúc của con hoàn thành liên hôn, nếu như con không muốn xuất giá, mẹ tuyệt đối không miễn cưỡng con.”
“Đúng đúng, anh cũng nghĩ như vậy, đại tiểu thư Lý gia của chúng ta không cần chịu bất kỳ ấm ức nào, em không cần có áp lực, thật ra anh và mẹ chỉ là muốn hỏi thử suy nghĩ của em, cho Lăng gia một câu trả lời thuyết phục.”
Lý Hân Dao mặt không đổi sắc, những lời này phảng phất không có tạo cho cô bất kỳ ảnh hưởng gì, hôm nay xảy ra cục diện này, cô cũng bất ngờ.
Hướng Hân Nghi biết rõ liên hôn là phương thức tốt nhất đối với hai nhà Lăng Lý, Lăng gia cần tài chính của bà, bà cần Lăng gia làm người thúc đẩy, giúp bà ăn thị trường trong nước.
Nhưng mấy năm nay vì làm kinh doanh, thời gian làm bạn với con gái thật sự quá ít, ném một mình cô ở trong nước, nhưng Lý Hân Dao trưởng thành sớm, so với đứa trẻ bình thường hiểu chuyện sớm hơn, tính tình lại không buồn không vui, không tranh không đoạt, khiến cho người ta đau lòng.
Nếu con gái nói không, bà thà từ bỏ kế hoạch chiến lược của công ty, cũng sẽ không chôn vùi hạnh phúc của cô.
“Dao Dao, mẹ muốn biết Quốc Khâm đối với con thế nào? Những lời đồn đãi ở trường chúng ta đã nghe qua, nhưng vẫn là muốn từ chính miệng con nghe ý nghĩ chân thật nhất.”
“Nghe nói con từ chối tất cả người theo đuổi, chỉ có Quốc Khâm tìm con, con sẽ đồng ý?”
Hai mẹ con tuy rằng không thường xuyên ở trong nước, nhưng trường học và hội đồng quản trị đều có người của Lý gia, chuyện Lý Hân Dao ở đại học bọn họ đều có nghe thấy.
Nói đến Lý Hân Dao, Đại học Tuyên An không ai không biết không ai không hiểu, cô được nam sinh bình chọn là “Nữ sinh hoàn hảo”, mỗi học kỳ nhận được thư tình, nhiều đếm không xuể, ký túc xá nữ sinh thường xuyên vang lên một câu nói chính là “Hân Dao lại nhận được thư tình rồi!” Mỗi bạn cùng phòng thậm chí đều thay người khác nhận thư tình chuyển giao cho Lý Hân Dao.
Tính cách cô dịu dàng, đối nhân xử thế khiêm tốn, luôn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân lộ ra hàm dưỡng tiểu thư khuê các, giữa hai lông mày lộ ra khí vận thi thư khí tự hoa, bất kể là dung mạo hay khí chất, thậm chí là thành tích, cô đều là ở vị trí người khác xa không thể với tới.
Người biết thân phận của cô rất ít, cô rất khiêm tốn cũng không khoe khoang, ưu tú không phô trương, luôn bình thản như nước, nhìn thấy cô sẽ có kiểu hướng tới năm tháng tĩnh lặng.
Khiến người ta kính nể nhất chính là, sự tôn trọng và thiện ý của cô đối với mỗi người theo đuổi, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Mỗi lần nhận được một bức thư tình, cô đều mở ra xem một lần, sau đó trả lại nguyên vẹn, ở mặt sau phong thư viết một câu: “Cảm ơn bạn học, xin lỗi”.
Từ chối đơn giản có lực lại không mất đi dịu dàng, khiến người ta hãm sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế, nhưng càng muốn tiếp cận cô, lại càng không cách nào đạt được. Bốn năm đại học, Lý Hân Dao chưa từng yêu đương, cho đến năm tư đại học cùng đại thiếu gia Lý Quốc Khâm có chút tin đồn, những lúc khác đều là cùng bạn thân Dư Tâm Hoan của mình.
Nói đến Dư Tâm Hoan, cô ấy là một nữ sinh có tiếng khác của đại học Tuyên An, cũng là đối tượng trong lòng đông đảo nam sinh. Chỉ là tính cách Dư Tâm Hoan mạnh mẽ, phương thức xử lý thư tình hoàn toàn tương phản với Lý Hân Dao, cô ấy sẽ trực tiếp xé bỏ ném vào thùng rác, hoàn toàn đoạn tuyệt niệm tưởng của người khác.
Cô ấy quả cảm cương nghị, khi khí thế mở rộng, không nam sinh nào dám trêu chọc. Đương nhiên, trừ lần đó ra, chính là thành tích của cô ấy trực tiếp có thể được cử đi học ở Mỹ, mà khi đó một trường đại học nào đó ở Mỹ chỉ trúng tuyển ba người ở Trung Quốc, Dư Tâm Hoan chính là một trong số đó.
Bốn năm ở vườn trường, thoáng qua rồi biến mất, đối với Lý Hân Dao mà nói, cũng không phải là kết thúc, nên là cuộc sống cô bắt đầu, nhưng bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh quẫn bách này. Trong lòng cô rất rõ ràng, Lăng gia cần Lý gia, nhưng Lý gia cũng rất cần Lý gia hỗ trợ, đều cần liên hôn thương nghiệp, cuối cùng rơi vào trên người mình.