Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 141
Edit: phuong_bchii
________________
Trong quán cà phê, âm nhạc du dương vang lên, trên bàn cà phê sắp nguội, Dư Tâm Hoan cũng không có uống một ngụm, Tạ Hướng Nguyên đối diện ly đã trống không.
Cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, cách thời gian hẹn Lý Hân Dao còn chưa tới, nhẫn nại, tiếp tục ngồi. Bắt đầu từ ngày hôm qua nhận được điện thoại, cô ấy cũng có chút phấn khích, hiếm khi Lý Hân Dao chủ động mở miệng hẹn, cô ấy vui vẻ đồng ý.
“Hôn lễ kia…” Tạ Hướng Nguyên rất không muốn nhắc tới chuyện này, hai người bọn họ ai cũng không vừa ý cái gọi là hôn ước báo ân này, nhưng đều không tiện nói ra, Tạ Hướng Nguyên đã có người trong lòng, cũng không có dũng khí để cho người ta biết, lại càng không muốn làm cho cha nuôi bệnh nguy kịch lo lắng.
Dư Tâm Hoan khẽ nâng mắt lên, “Nhất định phải tổ chức hôn lễ? Em thấy chỉ cần đăng ký kết hôn cho hai cha xem một chút thôi, chúng ta cũng không cần giả bộ, chuyện anh không muốn, em cũng không vui, không cần phải làm dựa theo những cái hình thức kia, chúng ta nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng.”
Hôm nay hai người gặp mặt, ở trong mắt trưởng bối là hẹn hò, ở chỗ Tạ Hướng Nguyên lại là dày vò. Dư Tâm Hoan nhìn ra được anh cũng không thích mình, như vậy không thể tốt hơn, nhân cơ hội nói thẳng ra, nói chuyện hợp tác như thế nào.
“Nếu như em không cảm thấy thiệt thòi, anh ngược lại cảm thấy không thành vấn đề, thật ra… Em không thích anh phải không?” Tạ Hướng Nguyên thử hỏi, tuy rằng Dư Tâm Hoan ưu tú, nhưng trong lòng anh đã sớm có người khác, miễn cưỡng kết hợp đả thương người tổn thương mình.
Dư Tâm cười ý vị thâm trường, “Em khẳng định không thích anh bằng Uyển Minh.”
Mặt Tạ Hướng Nguyên đột nhiên đỏ lên, “Em đang nói gì vậy…”
“Hai người cũng không phải anh em ruột, sợ cái gì?”
Đây là bí mật trong lòng anh, chưa từng có người thứ ba biết, tại sao Dư Tâm Hoan lại giống như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu lòng người? Đó là con gái ruột của cha nuôi anh, em gái Tạ Uyển Minh cùng họ với mình, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm đã sớm sâu đậm, nhưng loại tình cảm này làm sao có thể dung nạp trên đời chứ?
Trong mắt người khác, hai người là anh em ruột.
“Đồ vật trong lòng sẽ chiếu đến trong mắt, anh cứ như vậy thỏa hiệp không cảm thấy có lỗi với cô ấy, có lỗi với chính mình sao?” Dư Tâm Hoan càng hy vọng ở trên chuyện này, Tạ Hướng Nguyên có thể tự làm chủ, nhưng ân tình tựa như một gông xiềng, khóa lại người hai thế hệ, anh cũng không ngoại lệ.
“Anh không làm được, Uyển Minh cũng không làm được, bọn anh dù sao cũng là anh em, có phải ruột thịt hay không ở trong mắt người khác không quan trong, ở trong mắt cha anh cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn anh không có khả năng.” Anh buồn bã mất mát mà thở dài.
Dư Tâm Hoan nhíu mày, chỉ cảm thấy Tạ Hướng Nguyên uổng có tài năng lại thiếu dũng khí, một chút đảm đương cũng không có, anh như vậy nhất định sẽ phụ lòng Tạ Uyển Minh, cũng không đáng gửi gắm cả đời.
Nhưng chuyện này, không liên quan đến cô ấy, cô ấy chỉ cần suy xét tình huống của mình.
“Nếu anh và em đều không có ý định kết hợp, vì hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta, ngược lại có thể duy trì hình thức hôn nhân, nhưng em phải nói rõ với anh, sau khi kết hôn đầu tiên anh không được chạm vào em, em cũng không thể sinh con cho anh, về phần nhu cầu sinh lý, anh đi tìm người phụ nữ khác cũng được tự mình giải quyết cũng thế, em đều sẽ không quan tâm. Suy xét đến anh là đạo diễn, về sau là nhân vật của nửa công chúng, lúc cần em ra mặt duy trì hiện tượng gia đình của anh hoà thuận em sẽ cố gắng phối hợp, thế nào?”
“Lời này của em…” Tạ Hướng Nguyên bội phục lời nói cởi mở và táo bạo của Dư Tâm Hoan, cho dù anh làm công việc đạo diễn, tiếp xúc đều là văn hóa tiền vệ, đều bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ.
“Không đồng ý?”
“Đồng ý! Anh rất vui lòng, cứ làm như vậy đi, chỉ là thiệt thòi cho em thôi.”
Dư Tâm cười vui đứng lên, “Em có hẹn bạn, đi trước đây, chuyện sau đó chúng ta có thương có lượng đi, nhớ tất cả cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta không thể để cho người thứ ba biết, dù sao sau này anh sẽ trở thành đạo diễn lớn.”
Nói xong tất cả, Dư Tâm Hoan cả người thoải mái, trông có vẻ là chuyện lớn, với cô ấy mà nói cũng không có gì ghê gớm. Cô ấy vốn không có chấp niệm gì với hôn nhân, cũng không có người đàn ông mình thích, nếu như có thể dùng hình thức hôn nhân để đổi lấy tự do nội tâm, còn có thể khiến em gái không bị gia đình giam cầm, sao lại không làm chứ?
Tường trắng ngói trắng cách ngõ hẻm, cầu nhỏ nước chảy vẫn như trước, trên cầu đá xanh, có một người đang đứng. Cô duyên dáng yêu kiều, tựa như một phong cảnh trên cầu, dệt hoa trên gấm vì cổ kính rời ngõ.
Váy dài áo xanh, tóc dài bồng bềnh, mang vẻ dịu dàng, nhã nhặn tao nhã của con gái Giang Nam.
Lúc này rời ngõ an tĩnh đến chỉ có tiếng liễu rủ vỗ nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai ba người đi ngang qua.
“Reng reng reng” tiếng chuông xe đạp phá vỡ yên tĩnh giờ phút này, Lý Hân Dao cười xoay mắt, Dư Tâm Hoan đã đi tới đầu cầu, vẫy tay với cô, “Hân Dao, ở đây.”
“Tâm Hoan~” Lý Hân Dao nhẹ nhàng bước về phía cô ấy.
“Muốn đi đâu? Dạo một vòng?” Dư Tâm Hoan hỏi.
“Đi đâu cũng được.” Chỉ cần ở bên cậu, nửa câu sau Lý Hân Dao giấu ở trong lòng, cô ngồi lên ghế sau xe đạp, ôm eo Dư Tâm Hoan, rất không vui.
“Đi thôi~”
Hai người ngầm hiểu, mỗi lần hẹn nhau nhất định là nơi này, Dư Tâm Hoan luôn đạp xe đạp chở Lý Hân Dao, các cô đi qua đường phố lớn nhỏ Tuyên An, cũng đi qua mỗi một công viên.
Đón gió, đạp lên ánh mặt trời, yên tĩnh sau buổi trưa nhiều hơn một tia ngọt ngào, Lý Hân Dao hơi hơi ngửa đầu, ngóng nhìn Dư Tâm Hoan, thật muốn dán vào phía sau lưng của cô áya, cứ như vậy đi tiếp.
Có thể không quan tâm tất cả thế tục, có thể không cần gánh vác trách nhiệm gia tộc, nhưng cô không biết Dư Tâm Hoan đối với mình đến cuối cùng là tình cảm như thế nào?