Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 143

Edit: phuong_bchii

________________

Một ngày trước hôn lễ, Lý Hân Dao nhận được một bưu kiện nặc danh, sau khi mở ra là xâu chuỗi Phật, trên xâu có khắc hai chữ Hân Dao, gửi đi là chùa Nam Viên.

Chẳng lẽ là chuỗi Phật được khai quang của chùa Nam Viên?

Lý Hân Dao lại nhìn kỹ một chút, xác định không đoán sai.

Chùa Nam Viên là chùa hương khói cường thịnh ở Tuyên An, hàng năm số người đi dâng hương cầu nguyện không kể xiết.

Nghe nói trụ trì nơi đó là cao nhân đắc đạo, người thành kính cầu phúc phải ba quỳ chín lạy, ngồi thiền niệm Phật bảy ngày bảy đêm, mới có thể khắc tên lên chuỗi Phật tiến hành khai quang, sau đó phải ăn chay một năm, chuỗi Phật sẽ che chở người đó cả đời.

Hai chữ Hân Dao cực kỳ giống lúc Dư Tâm Hoan viết tên mình, Lý Hân Dao khẩn cấp muốn biết đáp án, liền gọi điện thoại đến Dư gia xác nhận.

Quả nhiên, nghe điện thoại chính là Dư Tâm Ngữ, cô nàng nói Dư Tâm Hoan rời nhà nhiều ngày, đi chuẩn bị quà cưới cho cô.

Lý Hân Dao nắm chuỗi Phật, đặt ở ngực, tựa như cô ấy đang ở bên cạnh.

Tội gì phải làm như vậy cho chính mình? Tại sao phải làm nhiều như vậy? Nếu như cô ấy không làm gì, Lý Hân Dao sẽ không khó chịu như vậy. Nhìn món quà quý giá dụng tâm như vậy, tim cô thật sự đau như dao cắt.

Hôn lễ của hai nhà Lăng Lý phô trương xa hoa, ngày đó Lý Hân Dao mặc sườn xám màu đỏ, đứng ở bên Lăng Quốc Khâm mặc trang phục Trung Sơn, rất xứng đôi, cô rực rỡ lóa mắt, cho dù thu lại mũi nhọn, cũng làm cho người ta không dời mắt được.

Đó là lần đầu tiên Dư Tâm Hoan nhìn thấy Lý Hân Dao trang điểm, chỉ là trang phục cô dâu màu đỏ kia thật sự chói mắt, thậm chí đâm tim. Cô rất đẹp, đẹp đến mức Dư Tâm Hoan không đành lòng bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào, vẫn là nụ cười vân đạm phong khinh kia, vĩnh viễn là thần thái không lấy vật vui không lấy mình buồn.

Không ai không thích cô gái như Lý Hân Dao, xuất thân danh môn cũng rất khiêm tốn, rõ ràng là thiên kim hào môn nhưng cũng không yếu ớt, cô đối với trưởng bối cung khiêm hữu lễ, đối với khách mời lễ phép có thừa, rất nhiều người đều nói Lăng gia có phúc, có thể cưới được Lý Hân Dao làm con dâu trưởng.

Ngày đó Lăng Xương Khiếu cười đến không ngậm miệng lại được, mẹ Lý Hướng Hân Nghi mừng đến phát khóc, tất cả mọi người đều cười, đều vì cặp đôi mới này mà vui vẻ, chỉ có Dư Tâm Hoan nở nụ cười trái lương tâm.

Nhưng ngại trường hợp, cô ấy không thể biểu hiện ra thương cảm, cô ấy phải giống như tất cả mọi người, cười nhìn bọn họ bái lễ.

Giờ phút này, đại khái chỉ có rượu mới là bạn đời tốt nhất của cô ấy, cô ấy tự rót tự uống, rơi vào vòng luẩn quẩn tâm tình sa sút, càng ngày càng sâu. Cô ấy từng cố gắng nhảy ra khỏi cái lồng giam này, dùng chuyên ngành tâm lý học để phân tích những hành vi và phản ứng này, nhưng không thể có được đáp án.

Có lẽ là bởi vì thương cảm, nghĩ đến sau này sẽ đường ai nấy đi, nghĩ đến chính mình và Hân Dao chung quy đều phải lập gia đình, tâm trạng phức tạp.

Loại vận mệnh được an bài này vừa buồn cười vừa châm chọc, người ngoài thấy viên mãn, hạnh phúc trong mắt trưởng bối, sau lưng cất giấu cái gì, chỉ có đương sự biết.

Ngày đó, Dư Tâm Hoan lần đầu tiên phát hiện mình tửu lượng tốt, có uống thế nào cũng không say. Cô ấy cũng không có phát hiện, ngày đó Dư Tâm Ngữ và Lăng Quốc Thao quen biết, hơn nữa cấy vào hạt giống tình yêu.

Mọi thứ diễn ra lặng lẽ không một tiếng động, lại đến bất ngờ như vậy.

Đêm đó, cô ấy rời khỏi hiện trường hôn lễ sớm, một mình cưỡi xe vòng quanh con đường cô ấy và Lý Hân Dao đi qua, một lần lại một lần, cho đến khi mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt, mùi rượu tan hết.

Rượu uống không say, hơi thở bi thương không tản đi được, Dư Tâm Hoan cả đêm đều ở trong tâm trạng cực đoan. Có lẽ là chính mình phóng đại tưởng tượng, có lẽ là cô ấy suy nghĩ quá nhiều, không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng động phòng.

Mỗi lần nghĩ đến những thứ này, tựa như một lần đánh cờ hết hồn hết vía, khẩn trương kích thích lại đau lòng, nhưng cô ấy lại không biết đối thủ là ai? Chỉ cảm thấy mình mình đầy thương tích.

Các cô thậm chí không thể nói một câu, lúc vợ chồng Lý Hân Dao đến mời rượu, Dư Tâm Hoan lấy cớ đi vệ sinh rời bàn trước, cô ấy không phát hiện khoảnh khắc mình đứng dậy, ánh mắt Lý Hân Dao ném tới, ngay cả một cái nhìn nhau cũng không thể có được.

Dư Tâm Hoan không ở lại Tuyên An lâu, sớm trở về Mỹ tiếp tục đi học, nửa năm sau đó, cô ấy toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc học, nghỉ cũng không ngừng nghỉ, sớm học xong tất cả học phần, hơn nữa hoàn thành bảo vệ tốt nghiệp, luận văn của cô ấy thậm chí được nhà tâm lý học khen ngợi, trúng tuyển vào tạp chí của trường.

Cuộc sống ở Mỹ, cô ấy chưa từng chủ động liên lạc với Lý Hân Dao, giống như muốn xóa bỏ người này ra khỏi trí nhớ. Cô ấy không biết Lý Hân Dao vẫn cùng thành phố với mình, vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Lý Hân Dao đi qua trường học rất nhiều lần, nhưng chưa từng để cho Dư Tâm Hoan phát hiện.

Lại đến thời gian về nước, Dư Tâm Hoan bước trên đường về, lâu như vậy không gặp, không biết Hân Dao thế nào rồi? Không biết cậu ấy có con chưa?

Còn chưa lên máy bay, trong đầu Dư Tâm Hoan đã tràn đầy Lý Hân Dao, mấy ngày nay ở Mỹ, mỗi lần nhìn thấy mấy chữ “Lý Thị Phu Nhân”, sẽ nhớ tới cô, có đôi khi không phân biệt được là nghĩ đến hay là nhớ nhung.

Lo lắng vẫn luôn ở trong lòng, cũng không muốn liên lạc.

Những ngày không ở trong nước, Dư Tâm Hoan liên lạc nhiều nhất chính là Dư Tâm Ngữ, những ngày giày vò, chỉ có từng chút một của em gái mới có thể làm cho mình thoải mái.

Lần này trở về, phấn khích nhất chính là Dư Tâm Ngữ, còn chưa tới cửa, đã nhìn thấy bóng dáng duyên dáng yêu kiều của cô nàng.

“Ngữ Nhi.” Dư Tâm Hoan kéo vali, khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

“Chị!” Dư Tâm Ngữ chạy tới, giang hai tay ôm chặt lấy cô ấy, “Em nhớ chị quá.”

“Chị cũng nhớ em.” Dư Tâm Hoan vỗ nhẹ lưng Dư Tâm Ngữ, “Sức khoẻ của ba vẫn ổn chứ?”

“Ba và chú Tạ cùng ở viện dưỡng lão, bên đó đều là cựu chiến hữu xuất ngũ, rất tự tại.”

“Thật đúng là, như vậy cũng tốt, họ bầu bạn với nhau, quay đầu chúng ta cùng đi thăm họ.”

“Được, chúng ta mau trở về, chờ chị ăn cơm đó, để em xách hành lý.” Dư Tâm Ngữ kéo vali đi về phía trước, Dư Tâm Hoan còn tưởng rằng cô nàng nấu cơm, “Sao vậy? Nửa năm chị không có ở nhà, em đã học nấu ăn được rồi?”

“Em còn chưa tới cái trình độ đó, dù sao cũng phải học tập mà, hôm nay là có một vị đầu bếp khác đang nấu.” Dư Tâm Ngữ ra vẻ thần bí.

Exit mobile version