TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 63

  1. Trang chủ
  2. Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
  3. Chương 63
Prev
Next

Edit: phuong_bchii

________________

Trời đông giá rét, sáng sớm mưa phùn như sợi tơ, một không gian tĩnh lặng.

Tại nghĩa trang Đông Lâm ở ngoại thành, có một bóng hình đứng trước một ngôi mộ có phần cũ kỹ, bà mặc trang phục yếm khoá kiểu Trung Quốc màu đen, tóc búi nhẹ vãn, nhìn giống như một người thoát tục. Nhưng khi nhìn kỹ, khuôn mặt bà thanh tú, đoan trang, khí chất bình tĩnh và dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại rất cuốn hút.

Năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt bà, nhưng vẻ điềm đạm và khí chất của một tiểu thư khuê các vẫn chứa đựng mị lực của một mỹ nhân bất bại theo năm tháng.

Bà đã đến đây từ rất sớm, không biết đã đứng bao lâu, trong cơn mưa phùn, bà không mở dù, xung quanh là ẩm ướt và lạnh lẽo.

Bà luôn nhìn chằm chằm vào cái tên trên bia mộ: Dư Tâm Ngữ.

“Tôi biết mà, bà lại đến sớm hơn tôi.”

Giọng nói và hơi thở quen thuộc, Lý Hân Dao không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

“Bà đến rồi à, Tâm Hoan.”

“Lần sau, chúng ta cùng đến.”

Chiếc dù màu đen che mưa cho bà, Dư Tâm Hoan cũng mặc bộ đồ màu đen nặng nề. Tóc bà ấy xõa ra, trên đó dính vài giọt nước mưa, lời nói và cử chỉ toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Bà ấy là chị gái ruột của Dư Tâm Ngữ, dì ruột của Lăng Thiên Dục, Dư Tâm Hoan. Thành tựu và học vấn của bà ấy trong lĩnh vực tâm lý học nổi tiếng toàn cầu, mỗi năm các buổi diễn thuyết của bà ấy đều rất khó để có vé, bà ấy đã đào tạo ra nhiều nhà tâm lý học và những sinh viên thạc sĩ xuất sắc, mọi người đều gọi bà ấy là “Giáo sư Dư”.

Chỉ có Lý Hân Dao vẫn gọi bà ấy là “Tâm Hoan”.

Mỗi năm vào thời điểm này, Dư Tâm Hoan dù ở bất kỳ góc nào của địa cầu, nhất định sẽ vội quay về, giống như hôm nay, bà ấy vừa xuống máy bay đã lập tức đến nghĩa trang.

Mới chỉ bảy giờ sáng, bầu trời vừa mới sáng, Lý Hân Dao đã đứng ở đây mấy tiếng, thực ra đêm trước, bà gần như không ngủ, đến một hai giờ sáng đã đến đây.

Dư Tâm Hoan đặt hoa trong tay lên mộ, lau đi giọt nước mưa trên bức ảnh trên bia mộ, dùng tay áo lau sạch sẽ. Sau đó, bà ấy mỉm cười nhìn bia mộ với ánh mắt đầy trìu mến.

“Bà biết tên của Tiểu Ngữ là ai đặt không?”

“Từng nghe em ấy nói, là do bà đặt.” Lý Hân Dao trả lời nhẹ nhàng.

Dư Tâm Hoan đứng dậy, nụ cười không giảm, chỉ có bà ấy mới có thể cười vào những ngày như thế này, như thể đã thấu hiểu chuyện sinh tử.

“Lúc mẹ tôi mang thai em ấy, tôi mới hai tuổi, vừa biết nói. Khi Tiểu Ngữ ra đời, mẹ nói tôi có thêm một em gái, em gái tên gì thì tốt nhỉ? Sau đó tôi cứ luôn nói là ‘ngôi sao’, ba mẹ hy vọng nhà chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười, nên đã đặt tên là Tâm Ngữ.” Dư Tâm Hoan nhớ lại quá khứ đều là tươi cười, nhưng trong mắt Lý Hân Dao, đó chỉ là cách bà ấy che giấu nỗi buồn.

“Em ấy cũng đã từng hạnh phúc, vui vẻ, còn sinh ra một cô con gái ưu tú, cũng có thể an ủi rồi.” Lý Hân Dao vẫn bình đạm như nước, với tất cả mọi thứ đều rất Phật.

Dư Tâm Hoan dần mất đi nụ cười: “Nếu cuộc đời này bất hạnh nhiều hơn hạnh phúc, thì sao có thể gọi là an ủi?”

Lý Hân Dao nhìn vào cái tên trên bia mộ, nhíu mày, im lặng không nói.

“Tiểu Dục đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn quản cọc, bà biết không?”

“Tôi không quan tâm những điều này, cũng không tham gia vào những cuộc nội đấu của họ.” Lý Hân Dao thực ra đều biết, chỉ là biết hay không không có ý nghĩa gì với bà ấy cả.

“Con trai bà sẽ trở thành chướng ngại vật cho con bé đoạt vị, bà cũng biết sao?”

“Tôi biết, nếu Tiểu Bắc Đẩu không bằng Tiểu Dục, thì đó là do năng lực của nó không đủ, cho dù như vậy, tôi tin Tiểu Dục sẽ không đuổi cùng giết tận đại phòng, tôi chưa bao giờ lo lắng về điều này.”

Dư Tâm Hoan cười nhạt, biểu cảm có phần cứng nhắc: “Nhưng cho dù toàn bộ tập đoàn Lăng Duệ rơi vào tay Tiểu Dục cũng không thể đổi lại mạng sống của Tâm Ngữ, có được còn không bằng phá hủy nó.”

“Tâm Hoan ~” Lý Hân Dao cuối cùng cũng thay đổi biểu cảm, “Tiểu Dục làm là để hoàn thành di nguyện của Tâm Ngữ, em ấy một lòng muốn hợp táng với Quốc Thao, nếu con bé không ngồi lên vị trí cao nhất của Lăng gia thì không thể thực hiện được điều này. Tôi cảm thấy Tiểu Dục không phải là đứa trẻ có tâm cơ sâu nặng như vậy, cũng không phải là người lạnh lùng tuyệt tình, bà có thể đừng dẫn dắt con bé, phóng đại thù hận, con bé sẽ sống rất vất vả rồi.”

“Tôi nói cho bà biết, Hân Dao, việc Tâm Ngữ nhập vào mộ tổ tiên Lăng gia tôi sẽ không đồng ý. Tôi dạy con bé nhận biết lòng người, phân tích nhân tính đều là những kỹ năng cần thiết, những tài sản công ty đó là Lăng gia các người nợ nhị phòng.” Dư Tâm Hoan nói với giọng điệu kiên quyết, khi nhắc đến Lăng gia thì thể hiện sự thù địch, “Hơn nữa Tiểu Dục có tham vọng và năng lực, sao phải chắp tay nhường thiên hạ cho người khác?”

“Qua nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn không thể buông bỏ?”

“Còn bà thì buông bỏ được sao?” Câu hỏi phản bác của Dư Tâm Hoan khiến Lý Hân Dao không nói nên lời, “Ngày trước bà có khả năng cứu em ấy, giúp em ấy, bà đã làm được bao nhiêu? Bà hứa với tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, cuối cùng bà đã làm gì? Chủ trì tang lễ?”

Lý Hân Dao nhắm nghiền hai mắt, không dám hồi tưởng về ngày mà Dư Tâm Ngữ qua đời, hai tay bà nắm chặt có chút run rẩy.

“Lúc cái roi đánh vào người em ấy, bà ở đâu? Tiểu Dục quỳ trước cổng nhà lớn Lăng gia, cầu xin cho mẹ con bé được nhập vào mộ tổ tiên Lăng gia, nhưng bị từ chối, bà lại ở đâu?” Dư Tâm Hoan đỏ mắt, cho đến ngày em gái Dư Tâm Ngữ qua đời, bà ấy mới phát hiện ra những vết thương trên người em gái mình, sự căm ghét và không buông, không có ai hiểu, hạt giống thù hận từ khoảnh khắc đó đã bén rễ rất sâu trong lòng Dư Tâm Hoan.

Những lời của Dư Tâm Hoan như roi vọt, đánh mạnh vào trái tim bà, máu thịt tả tơi, nhưng trái tim bà đã chết, chết lặng. Chỉ sót lại một chút cảm giác, cũng đang dần bị năm tháng xóa nhòa.

Bà thậm chí không còn cảm thấy đau, bà đã ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, từ từ hóa giải những chấp niệm và đau khổ. Hoá ra thật sự có thể đau đến mức không cảm thấy đau, nỗi đau lớn nhất không gì hơn chết tâm, chính là nói về Lý Hân Dao.

Bà chắp tay, cúi đầu thì thầm: “Tâm Hoan, bà nhìn thấu lòng người, phân tích nhân tính, nhưng chưa bao giờ hiểu chính mình, nếu không buông xuống, chấp niệm sẽ theo bà cả đời.”

“Tôi chấp niệm? Bà nghĩ rằng kinh Phật thật sự có thể cứu rỗi bà sao? Nếu có, bà đã không đứng đây thất hồn lạc phách, ngay cả dù cũng quên mang theo.”

“Cứu rỗi con người luôn là dựa vào chính mình, chứ không phải Phật, cũng không phải khoa học và chuyên môn mà bà thờ phụng.” Lý Hân Dao thở dài, buông tay nắm lấy Dư Tâm Hoan, “Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em ấy sẽ không muốn thấy chúng ta như vậy.”

Dư Tâm Hoan cười cười rút tay ra, “Bà rất rõ, từ khoảnh khắc Tâm Ngữ chết, chúng ta đã không còn như trước nữa, bà có biết lúc em ấy qua đời nặng bao nhiêu không?” Lý Hân Dao bị tay rút ra đột nhiên không biết để đâu, cuối cùng chỉ ôm chặt lấy cánh tay, lắc đầu không nói nên lời.

“43,5 kg, em ấy cao 1m64, cuối cùng chỉ còn 43,5 kg.” Dư Tâm Hoan như đang dùng dao cắt vào trái tim mình, cũng khiến Lý Hân Dao, người luôn bình tĩnh, bắt đầu lộ rõ vẻ đau khổ, bà làm sao không biết, chính bà đã chủ trì tang lễ, chính bà đã tự tay thay áo liệm, bà thậm chí đã chứng kiến em ấy bị Lăng Xương Khiếu đánh.

Dư Tâm Hoan luôn có thể biến những lời nói nhẹ nhàng bâng quơ thành vũ khí có lực sát thương cực lớn, đánh sập sự bình tĩnh và trầm tĩnh mà Lý Hân Dao duy trì nhiều năm. “Tâm Hoan, bà đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tất cả đã qua rồi, đã qua rồi.”

“Nếu bà cảm thấy tội lỗi thì nên giúp Tiểu Dục, đại phòng các người nên liên thủ với nhị phòng, bà thay vì ngày nào cũng niệm Phật siêu độ vong linh, không bằng làm điều gì thực tế.” Dư Tâm Hoan có mục đích rất rõ ràng và không che giấu, bà ấy dẫn dắt Lý Hân Dao vào nỗi đau, để phóng đại những điều trong quá khứ, chính là hy vọng bà có thể ra tay, con trai bà Lăng Thương Bắc không tính là gì, nhưng Lý Hân Dao có bối cảnh lớn mạnh đến mức nào, bà rất rõ.

Cha bà từng lập được chiến công, em trai cũng đang giữ chức vụ cao trong quân đội, mẹ là chuyên gia thẩm định trang sức hàng đầu quốc tế, cửa hàng trang sức của mẹ bà trải khắp toàn cầu, hiện tại do anh trai quản lý sản nghiệp gia tộc, mặc dù không có quan hệ làm ăn với Lăng gia, nhưng bối cảnh lớn mạnh cộng với đức hạnh của Lý Hân Dao, lại là con dâu trưởng, rất được Lăng Xương Khiếu yêu thích.

Luận về năng lực và địa vị, không ai trong Lăng gia có thể cao hơn Lý Hân Dao, nhưng ngay cả như vậy, bà cũng không thể bảo vệ được Dư Tâm Ngữ. Bà tuyệt vọng với thế giới này, thất vọng với bản thân, chỉ không muốn trong sự tự trách và hối hận đến cuối đời, nên chọn cách xuất gia, lại đến cuối đời.

Bà chưa từng có lòng tranh đấu, càng không muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh của vãn bối, tài sản và quyền lực của Lăng gia, bà căn bản là chướng mắt.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull