Edit: phuong_bchii
________________
Đầu óc Lăng Thiên Dục ù ù một cái, giống như chịu một kích thật mạnh, cô bất giác che miệng lại, Tiểu Võ mất rồi.
Sao có thể, một người đang yên đang lành nói mất là mất. Cô chợt nhớ tới tai nạn xe cộ của cha, cũng đột nhiên như vậy, trở tay không kịp như vậy, giống như cơn ác mộng.
Thân thể Liễu Tư Dực run lẩy bẩy, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh, nàng lại không có một giọt nước mắt.
Nàng bi thương quá độ, ngược lại dần dần bình tĩnh, hô hấp vững vàng lên.
Lăng Thiên Dục sắp xếp xong cảm xúc, chú ý đặt ở trên người Liễu Tư Dực, phát hiện tay lạ thường, “Tay bị thương?” Cô đẩy tay phải của nàng ra, ở khớp ngón tay bị bỏng và lòng bàn tay nổi lên bong bóng nước, có chỗ da đã thối rữa, níu cùng một chỗ, lòng bàn tay thấm ra đỏ sậm, đầu ngón tay đến khớp ngón tay thứ hai cũng chảy ra máu.
Vết thương này tựa như mọc ở trong lòng Lăng Thiên Dục, đâm vào thần kinh đại não, ngay cả khe xương và thần kinh cũng đau.
“Đi xem một chút được không? Xử lý vết thương một chút.” Lăng Thiên Dục cố gắng kéo nàng lên, Liễu Tư Dực lại cứng đờ bất động như một bức tượng, nàng căn bản không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tim đang chảy máu từng giọt từng giọt, cho đến khi khô cạn, cho đến khi chết lặng, cho đến khi nàng mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại phát hiện tất cả đều không phải sự thật.
“Em đừng như vậy, Tiểu Võ sẽ không hy vọng nhìn thấy em như vậy.” Lăng Thiên Dục rất bất lực, Trương Tiểu Võ là người của cô, lúc trước từng đi theo cha, nghe nói cậu là cô nhi không cha không mẹ, Lăng Quốc Thao và Dư Tâm Ngữ hàng năm đều giúp đỡ cô nhi viện, sau khi lớn lên cậu vì báo ân, vẫn đi theo Lăng Quốc Thao làm việc, lúc cần lái xe, lúc cần giúp đỡ làm việc vặt, thỉnh thoảng đảm đương vệ sĩ, chuyện gì cũng làm, cũng làm đến vui vẻ vô cùng.
Cậu ở gần nhà Lăng Thiên Dục, có đôi khi sẽ cùng nhau ăn cơm, thân như người một nhà, sau khi Lăng Quốc Thao qua đời, cậu liền theo Lăng Thiên Dục, cuối cùng được phái cho Liễu Tư Dực.
Cái này cùng đã là sáu năm, ở trong mắt cậu, Lăng Thiên Dục là ân nhân là sếp, mà Liễu Tư Dực là chị, cậu có thể vì các nàng trả giá hết thảy, thậm chí là sinh mệnh.
Cậu vừa đi, thành toàn tâm nguyện của mình, lại để nỗi đau và tiếc nuối cho người sống.
Lăng Thiên Dục cũng buồn như Liễu Tư Dực, cô đã trải qua chuyện ngoài ý muốn và bi ai như nhau, cho nên càng có thể chấp nhận và đối mặt, cô bây giờ, cũng hiểu được chuyện quan trọng hơn bi thương, chính là tìm ra hung thủ, sau đó báo thù.
Bông tuyết lưu loát, rơi trên vai Liễu Tư Dực, gió thổi qua bên tai, phát ra tiếng kêu vù vù, giống như người đang khóc, là ai đang đau buồn? Nàng quay đầu nhìn về phía bệnh viện, đột nhiên đứng dậy.
“Tư Dực?” Lăng Thiên Dục tránh khỏi vết thương vẫn nâng tay nàng, áo khoác khoác trên người Liễu Tư Dực, nàng lạnh đến mất đi tri giác, ngực tựa như bị đâm một mũi thuốc tê.
“Chị đi xem lục tiểu thư đi, cô ấy còn đau buồn hơn em, còn có hậu sự của Tiểu Võ.” Liễu Tư Dực nói xong ôm tập tranh vẽ vào trong lòng, nâng bước chân nặng nề đi ra ngoài.
“Tư Dực ~” Lăng Thiên Dục bất đắc dĩ gọi nàng một tiếng, cực hạn bi thương là không có nước mắt, cô biết Liễu Tư Dực có thói quen kiềm chế, thậm chí không biết phát tiết ra như thế nào.
Ánh mắt Liễu Tư Dực ảm đạm, ngay cả ngước mắt cũng không có sức lực, lại sợ Lăng Thiên Dục quá mức lo lắng, nàng quay đầu nhìn cô, vừa nhìn ánh mắt hàm đầy nước mắt, ngược lại nàng hít sâu một hơi lại nhịn xuống.
“Em muốn đi một mình, đừng đi theo em.” Dứt lời, nàng thất hồn lạc phách đi ra ngoài, trên tuyết đọng để lại dấu chân bất quy tắc của nàng, áo khoác từ vai chậm rãi trượt xuống cũng không hay biết.
Lam Phi Húc vẫn đứng ở bên cạnh, đi lên nhặt áo khoác lên không biết làm sao, cho phía trước mặc, hay là cho phía sau mặc? Thấy Liễu Tư Dực kiên quyết, anh ấy đành phải chạy về bên cạnh Lăng Thiên Dục, phủ thêm cho cô: “Tôi lập tức đến chỗ cảnh sát tìm hiểu tình hình, xem có manh mối gì không.”
“Không cần, anh đi theo cô ấy trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được!”
Năm ngón tay Lăng Thiên Dục siết chặt bàn tay trong, cơ cắn siết chặt, đi vào trong bệnh viện.
Chưa từng có cảm giác thành phố này lớn như lúc này, đường phố mênh mông vô bờ không có điểm cuối, áo sơ mi mỏng manh của Liễu Tư Dực, cùng áo khoác áo bông của người qua đường có vẻ không hợp nhau.
Dưới chân giẫm lên tuyết, nhìn người qua đường lui tới, nàng vẻ mặt mờ mịt, ngay cả có người đi theo chính mình cũng không phát hiện.
Nàng không biết phải đi đâu, ý thức lại dẫn nàng về tới cửa Rose. Hiện trường đã kéo giấy niêm phong, cửa khép hờ, ban đêm yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu như buổi tối nàng đi đến quán bar, nếu như gọi điện thoại với Tiểu Võ, nếu như… đáng tiếc không có nếu như, thứ duy nhất trên đời không thay đổi được chính là thời gian, mua không được hối hận, lại đau khổ cũng không thay đổi được sự thật.
Nàng thậm chí ngay cả đi xem Tiểu Võ lần cuối cùng cũng làm không được, cuối cùng vẫn là chạy trốn tới nơi này.
Đẩy cửa đi vào, một mảnh tối đen, Liễu Tư Dực theo thói quen ấn công tắc, đèn không sáng, nàng đi tới bên cạnh hộp điện, đẩy công tắc lên.
Một phần đường dây bị hư hỏng, rất nhiều đèn không sáng. Nàng đi tới phòng nghỉ của quản lý, chạm đến vị trí bật đèn, nơi này lại hoàn hảo không tổn hao gì, bên trong vẫn như trước, một cái ghế, một cái bàn, một cái giường.
Liễu Tư Dực ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, máy tính ngã xuống đất, nàng giống như nhìn thấy Trương Tiểu Võ lúc ấy dồn dập cuống quít. Nàng nhặt lên cất kỹ, máy tính đã không còn mở được, phòng máy bị thiêu hủy, camera theo dõi chỉ sợ cũng không cách nào tra xét lại.
Nàng phát hiện trên lịch bàn cạnh bàn, vòng hai thời gian, một là ngày 12, một là ngày 23. Ngày 23 là thời gian nghỉ kinh nguyệt của Liễu Tư Dực, ngày còn lại là gì?
Gian phòng này đều là hơi thở của Trương Tiểu Võ, thật giống như cậu chưa từng rời đi, thật ra cậu chưa từng rời đi, chỉ là ông trời đùa với nàng một chút.
Không phải, là sự thật. Nàng không thể tự an ủi mình nữa, những cảm giác này quá chân thật, sao có thể là mơ chứ?
Liễu Tư Dực máy móc mở ngăn kéo ra, bên trong đặt ngay ngắn các loại đường đỏ trong hộp, có thuốc pha có đường, chia làm vị gừng, vị táo đỏ và vị nguyên bản, trên mỗi cái đều dán giấy ghi chú.
“Ngày 23 — Hồng tỷ không thích pha thuốc (Ghi chú: Thêm gừng hiệu quả tốt).”
“Ngày 12 — Âm Âm không ăn gừng (Ghi chú: thời gian không chuẩn, thỉnh thoảng đến sớm.)”
Liễu Tư Dực nhìn giấy ghi chú, khóe mắt nhất thời chua xót, nàng nhớ tới ly nước đường đỏ đầu tiên Trương Tiểu Võ bưng cho mình, khi đó nàng nói với cậu: “Nếu sau này cậu có cô gái mình thích, nhớ đưa cho cô ấy một ly nước đường đỏ vào kỳ kinh nguyệt, cô ấy sẽ rất vui vẻ rất hạnh phúc.”
Nàng không biết tình cảm giữa Trương Tiểu Võ và Lăng Thương Âm phát triển như thế nào, nàng chỉ biết là sau kỳ kinh nguyệt hàng tháng, chỉ cần ở quán bar, Trương Tiểu Võ nhất định sẽ chu đáo đưa một ly nước đường đỏ đến.
Lời nàng nói Trương Tiểu Võ ghi nhớ, nhưng rốt cuộc không cảm nhận được sự ấm áp của cậu nữa. Làm bạn sáu năm, Trương Tiểu Võ tựa như em trai ruột của nàng, hai người sớm đã có ăn ý không cần nhiều lời, quan tâm và vướng bận một mực.
Không có Trương Tiểu Võ cũng sẽ không có Rose hôm nay, cũng không có nàng hiện tại.
Tại sao ông trời không bao giờ thương hại người tốt?
Liễu Tư Dực bất lực ghé vào trên bàn, đồng tử tan rã, nàng khóc không ra nước mắt, chỉ là cảm giác kia ở trong lòng càng tụ càng lớn, hóa thành đỉnh ngàn cân ép tới chính mình không thở nổi.
Toàn bộ lầu một của Rose bị thiêu hủy một nửa, khắp nơi có thể ngửi thấy mùi khét, Liễu Tư Dực xé xuống kia hai tờ giấy ghi chú kẹp ở trong tập tranh, tắt công tắc điện, vòng đến hậu viện.
Cửa lối đi của nhân viên trên tầng hai của quán bar vào sân sau đã bị chặn vì không có manh mối nào được nhìn thấy xung quanh tuyết.
Liễu Tư Dực đi tới trước sân nhà mình, tường vây đối diện quán bar TV cũng bị hủy, xem ra phạm nhân phóng hỏa là có chuẩn bị mà đến.
Nàng hơi ngẩng đầu, đón gió tuyết, nhìn camera theo dõi bị hỏng, ánh mắt lạnh như băng thấu xương.