Edit: phuong_bchii
________________
Thiên tài và người điên thường thường ở trong một ý niệm, Liễu Tư Dực khép sách lại, tên sách chính là quyển “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”, nếu như không phải Lăng Thương Thiên gần đây dây dưa, nàng sẽ không liếc mắt một cái từ trong giá sách nhìn thấy chữ “Thiên tài, người điên”.
Ở dưới trình độ học vấn cùng chỉ số thông minh nổi bật, tính cách Lăng Thương Thiên có chút vặn vẹo, không thể dùng tốt và xấu để định nghĩa cậu ta, cậu không có ác ý tràn đầy tuyên chiến, hơn nữa biểu lộ rất nhiều ý nghĩ dị dạng, làm người ta bất an.
Cậu ta tựa như món vuốt trong bóng tối, chẳng biết lúc nào sẽ vươn tới? Điều đáng sợ là bạn không biết cậu ta ở đâu và cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào bạn.
Liễu Tư Dực không biết đằng sau nụ cười hiếm có của cậu ta, cất giấu kế hoạch gì.
Nàng nhìn tên sách rơi vào trầm tư, hiện tại không nói đến nàng và Lam Doanh có nguy hiểm hay không, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, sẽ gây ra phản ứng gì?
Bố cục tám năm của Lăng Thiên Dục bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng có thể sẽ lập tức bị loại, danh dự mất sạch, hào quang bị cướp mất, tổn thất không thể đo lường, tổn thất nặng nề này, Liễu Tư Dực đánh cược không nổi.
Muốn chơi hay không? Chơi thế nào? Quyền chủ động đều ở trong tay Lăng Thương Thiên, Liễu Tư Dực tiến thoái lưỡng nan, vốn còn muốn thương lượng chuyện này với Lăng Thiên Dục, hiện tại xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp, cậu ta có thể tìm ra Lam Doanh, có thể nhanh chóng tìm được Hải Dụ hay không?
Có cách nào có thể ngăn cản cậu ta đây?
“Tiểu thư, cà phê của cô nguội rồi.” Lăng Thiên Dục bưng một ly cà phê đặt lên bàn, khi cô còn chưa bước vào quán cà phê đã nhìn thấy Lăng Thương Thiên từ ngoài cửa, cậu ta vừa xuất hiện Liễu Tư Dực tất sẽ phiền não, Lăng Thiên Dục vì dỗ dành nàng, tự tay làm một ly cà phê có hoa văn ở quầy pha chế.
“Chị vẽ à?” Liễu Tư Dực hỏi.
Cô gật đầu.
Đồ án vẽ hoa này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng xoay thân ly, “Xấu quá.”
Liễu Tư Dực ghét bỏ liếc mắt nhìn Lăng Thiên Dục một cái, hoa văn của người khác đều là đồ án xinh đẹp, Lăng Thiên Dục làm ra giống mặt quỷ, trông có vẻ là một biểu cảm nhỏ, nhưng lông mày và độ cong khóe miệng đều hiện lên trạng thái đè xuống, vẻ mặt u sầu.
“Em cũng biết xấu à, sắc mặt em bây giờ y chang vậy.”
Liễu Tư Dực bất đắc dĩ thở dài, đặt sách sang một bên, Lăng Thiên Dục nhìn tên sách, cười khẽ: “Sách này sợ không phải viết cho lão Ngũ.” Cô cố ý nhắc tới Lăng Thương Thiên, sắc mặt Liễu Tư Dực quả nhiên thay đổi.
“Thiên Dục ~”
“Hả?”
Lời đến bên miệng vẫn không phun ra được, dựa theo tính cách của Lăng Thiên Dục, nếu biết chuyện này nhất định sẽ để nàng và Lam Doanh rời đi tránh né mũi nhọn, chính mình đối mặt với nguy cơ này.
Nhưng nàng sao có thể yên tâm, Lăng Thiên Dục rất có thể rơi vào cục diện bốn bề thọ địch. Cho dù không giúp được gì, vẫn luôn ở bên cạnh cũng tốt, huống chi loại người cực đoan như Lăng Thương Thiên, thật sự cá chết lưới rách sẽ làm ra chuyện gì, không thể biết được.
“Không có gì, chị vẽ cái này thật sự quá xấu, lần sau đừng ra ngoài mất mặt nữa.” Nàng chuyển chủ đề, “Dù sao chị cũng là con gái của nghệ thuật gia có thể phác họa có thể vẽ tay, vẽ ra đồ án như vậy, chấp nhận được sao?”
“Chị lại không có học qua, hoàn toàn bằng cảm giác, có thể vẽ ra cái bản vẽ không tệ, em giỏi thì em làm đi?”
“Tôi có thể chứ?” Liễu Tư Dực quay đầu nhìn thoáng qua quầy pha chế, vừa vặn gặp ánh mắt của chàng trai kia, cậu ấy đối diện với Liễu Tư Dực vội vàng cúi đầu.
“Có gì mà không thể chứ?” Lăng Thiên Dục cười đứng lên, dắt tay nàng đi về phía quầy pha chế, cô muốn Liễu Tư Dực thả lỏng, không cần cả ngày bị vây trong màn sương mù Lăng Thương Thiên tạo ra, cô hi vọng Liễu Tư Dực an định đứng ở phía sau, cô sẽ ngăn cản tất cả mọi chuyện, không cho nàng bị thương.
“Tiểu Tứ, dẫn cô ấy đi pha cà phê.”
“Vâng, nhị tiểu thư.” Chàng trai ở quầy pha chế không kiềm chế được hưng phấn, cung kính nói với Liễu Tư Dực, “Hồng tỷ, mời cô đi bên này.”
“Cậu biết tôi?”
Chàng trai gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Vừa mới biết.”
Liễu Tư Dực gật đầu, vừa rồi mấy người phụ nữ kia lớn tiếng như vậy, nàng cũng nghe thấy, chàng trai này sao mà không nghe thấy được. Lăng Thiên Dục ngồi trên ghế cao cạnh quầy pha chế, bụm mặt nhìn Liễu Tư Dực, không hề che giấu sự mê luyến của nàng.
Liễu Tư Dực làm cái gì giống cái đó, nàng mang tạp dề làm việc ở quán cà phê, tóc tùy ý búi lên, một cái nhăn mày một nụ cười đều là phong tình, toàn bộ quá trình chàng trai đều đỏ mặt, Liễu Tư Dực gần như thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cậu ấy đối với phụ nữ.
“Cậu tên là gì?” Liễu Tư Dực nhận lấy sữa cậu ấy đưa tới hỏi.
“Tôi tên là Trương Tiểu Tứ, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Tứ.”
Tay Liễu Tư Dực đang chuẩn bị vẽ hoa văn thì ngừng lại, nhìn về phía chàng trai kia, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên nhu hòa, “Trương Tiểu Tứ?”
“Ừ! Là Tứ viết hoa.” Trên mặt Trương Tiểu Tứ viết đầy trời chân thật, làm cho Liễu Tư Dực nhớ tới Trương Tiểu Võ, à, chỉ là tên gần giống thôi, lại làm cho nàng thêm vài phần sầu não.
Nàng chỉ khẽ ừ một tiếng rồi trầm mặc.
Khoảng năm phút sau, quán cà phê lại có một vị khách tới, ánh mắt anh từ lúc vào cửa đã rơi vào trên người Liễu Tư Dực.
“Hoa hồng? Sao em lại pha cà phê?” Lăng Thương Bắc chuyển tầm mắt sang Lăng Thiên Dục, như là chất vấn: “Sao em còn để cô ấy làm tạp vụ.”
“Cô ấy chê hoa văn em vẽ xấu, chỉ có thể tự mình làm.” Lăng Thiên Dục sở dĩ xuống lầu, chính là bởi vì Lăng Thương Bắc hẹn cô nói chuyện.
Liễu Tư Dực xoay người, nhìn thấy Lăng Thương Bắc, giật mình, sau đó cười nói, “Sao anh lại để râu vậy?”
“À có phải rất xấu không, già đi mấy tuổi.” Lăng Thương Bắc sờ sờ cằm, ngượng ngùng cười cười.
Mấy ngày nay anh không muốn xử lý râu mép, đương nhiên cũng bởi vì công ty gặp phải phiền toái mà tâm trạng không tốt.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tư Dực, tâm trạng lập tức âm u chuyển nhiều mây. Luôn luôn có một số người sẽ tự mang sức mạnh, từ trong ra ngoài tản ra một loại năng lượng, có thể làm cho người ta tạm thời buông xuống áp lực và phiền não.
Đối với Lăng Thương Bắc, Liễu Tư Dực chính là người như vậy.
Thích chưa từng giảm bớt, chỉ là duy trì khoảng cách thích hợp, không làm cho đối phương phản cảm. Trong lòng Lăng Thương Bắc hiểu rõ, Liễu Tư Dực đối với mình không có tình yêu.