Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 80

Edit: phuong_bchii

________________

Cả phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, trên mặt sông ngoài cửa sổ từ từ chạy tới một chiếc thuyền nhỏ, tuyết mỏng phủ trên vai người chèo thuyền, ông ấy thành thục dùng lưới vớt rác trôi nổi trên mặt nước lên.

Đèn pin của ông ấy chiếu rọi xung quanh, xẹt qua một tia sáng trên khuôn mặt trắng bệch của Liễu Tư Dực, nàng trừng mắt nhìn Lăng Thương Thiên, bỗng dưng cười. Nàng nhận ra được Lăng Thương Thiên thực ra không phải biến thái, mà là một kẻ điên.

“Chị cười cái gì?”

Liễu Tư Dực không trả lời, mà gọi ông chủ quán rượu đến mang cho nàng một chai rượu trắng do nhà mình ủ, thuận tiện mang theo một bao thuốc lá.

Nàng tự rót tự uống, uống liên tục ba chén, nàng cố nén cay nóng và sặc mũi hơi thở, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, “Tôi cười anh đáng thương.”

Câu nói lạnh lùng tuyệt tình này, theo ngụm khói đầu tiên chậm rãi phun ra.

“Chị nói cái gì?” Lăng Thương Thiên ho nhẹ một tiếng, mùi thuốc lá sặc đến cậu ta có chút khó chịu.

“Tôi nói anh đáng thương, đáng thương không ai yêu, đáng thương muốn thông qua uy hiếp tôi rời khỏi nhị tỷ để anh đạt được thỏa mãn.” Liễu Tư Dực dứt lời lại hít sâu một hơi thuốc, đôi mắt rực rỡ như ánh sao của nàng, tràn ngập miệt thị.

Những lời này không thể nghi ngờ là tổn thương người, nhưng Lăng Thương Thiên biết nàng đang cố ý kích chính mình, khẽ cười một tiếng: “Tùy chị nghĩ như thế nào, trò chơi đã bắt đầu, không phải do chị lựa chọn, em nghĩ chị không chỉ quan tâm Nhị tỷ, hẳn là cũng quan tâm A Nhạc và A Thấm, chị biết không, đây chính là nhược điểm của chị, nhìn như lạnh lùng, cũng rất ấm áp, lòng tốt của chị dễ dàng bại lộ nhược điểm.

“Anh đừng tự cho là rất hiểu tôi.”

“Em nói không đúng à?” Lăng Thương Thiên xoa xoa trán, từ trong túi lấy ra một bộ bài poker, “Chị có muốn nghe suy luận của em một chút không?”

Liễu Tư Dực nghịch bật lửa trong tay, khép mở phát ra tiếng “tách tách”, nàng nhìn ra, Lăng Thương Thiên rất thích khoe khoang chỉ số thông minh và thành tựu của mình, thay vì bị cậu ta uy hiếp kiềm chế, không bằng tương kế tựu kế.

Nếu không nàng càng tỏ ra lo lắng, cậu ta sẽ càng đắc ý.

“Anh nói đi.”

Cậu ta đặt một bộ bài lên bàn và rút ra bốn lá A và hai lá K.

“Em đoán bố cục của đại tỷ đã bắt đầu từ rất sớm.” Cậu ta nhặt lá A cơ lên, êm tai nói: “Ở trên người các chị, chị ấy không chỉ tốn một số tiền lớn, còn tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, ba người thay hình đổi dạng đi ba nơi, phân biệt ra là giới giải trí, quán bar, còn lại một công việc em đoán nhị tỷ kín đáo, nhất định sẽ không bỏ qua chức trường.”

Lăng Thương Thiên tràn đầy tự tin, lấy một lá A rô, “Lam Doanh ra mắt sáu năm, cũng giống như thời gian khai trương quán bar của chị, bồi dưỡng minh tinh từ trước đến nay là sở trường của chị ấy, còn chị A Nhạc, tính cách đơn giản cá tính rõ ràng có thể tự thành phong cách, thích hợp với giới giải trí. Còn chị thì, kinh doanh quán bar chẳng khác nào nghề cũ, chỉ là nhị tỷ dụng tâm lương khổ, nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích của chị, chỉ vì có một ngày gặp được đại ca thôi.

Liễu Tư Dực nhìn cậu ta, dừng động tác hút thuốc, nàng lại rót đầy một ly, hai ba ngụm liền thấy đáy ly.

“Chị A Thấm điềm đạm như vậy, thích hợp nhất với môi trường làm việc, nếu dựa theo thời gian 6 năm mà tính, nhân viên vào làm ở Lăng Duệ 6 năm nhiều không kể xiết. Nhưng nhị tỷ tỉ mỉ bồi dưỡng, sẽ là người bình thường sao? Trước khi chị ấy vào công ty, cần nhất là tai mắt, tai mắt này phải nhìn thấy hội đồng quản trị bất cứ lúc nào, như vậy người chỉ có thể sắp xếp ở văn phòng tổng quản lý.” Lăng Thương Thiên nói xong rút ra lá A bích, giơ bài cười nói: “Lá át chủ bài ẩn giấu sâu nhất, em còn chưa tìm được, nhưng manh mối đã rất rõ ràng.”

Trái tim Liễu Tư Dực thắt chặt lại, suy luận logic của kẻ điên này lại mạnh như vậy, nếu thật sự như vậy, Hải Dụ có phải cũng có khả năng bại lộ hay không?

Nhất định phải bảo vệ tốt chị ấy, đây là át chủ bài cuối cùng, nếu không toàn bộ phía sau Lăng Thiên Dục đều sẽ để lại cho kẻ thù, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp độc thủ.

“Về phần lá cuối cùng này thì…” Lăng Thương Thiên đẩy lá A bích qua một bên, “Lá cuối cùng này là mạng lưới quan hệ tích góp từng tí một của nhị tỷ —— Vân Thư.” Cậu ta nắm bốn lá A trong tay, bỗng nhiên ném lên mặt bàn, “Nổ thật hoàn mỹ! Từ scandal tình ái đến quản cọc thứ phẩm, tùy tiện động động ngón tay, thoải mái phá hủy tam phòng, vị trí tổng giám đốc tập đoàn quản cọc tới tay, chậc chậc chậc, làm sao trước kia em không phát hiện ra thì ra đối thủ thật sự của em thật ra là nhị tỷ? Chị nói xem nếu em kể câu chuyện đặc sắc này cho ông nội nghe, sẽ như thế nào?”

Sắc mặt Liễu Tư Dực lại trầm xuống, khói ở giữa ngón tay gắt gao thiêu đốt, nàng búng tàn thuốc, hút một hơi rồi dụi tắt trong gạt tàn thuốc.

Nàng tiếp tục uống rượu, dùng độ cồn nồng đậm kia, thiêu đốt máu của mình, va chạm với cảm xúc vui vẻ, ổn định cảm giác áp bách rơi vào thế hạ phong.

“Câu chuyện rất đặc sắc.” Nàng thản nhiên nói.

Lăng Thương Thiên cười lắc đầu, “Chuyện cho tới nước này, chị có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng, mấu chốt là, em có câu chuyện cũng có rượu ngon, không phải sao?” Ý của cậu ta là, chỉ cần chuyện này bị phơi bày, Lăng Thiên Dục sẽ thua mà không cần chiến đấu, nhưng mục đích của cậu ta rõ ràng không phải là dùng những bằng chứng này để hủy hoại cô.

“Lăng Thương Thiên, anh tự cho mình là thiên tài sao? Thực ra anh chỉ là một kẻ điên tội nghiệp mà thôi.”

“Em không phải thiên tài cũng không phải kẻ điên, hiện tại em là một con mèo, đang muốn bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột mà thôi. Chị Ly, chị yên tâm, chỉ cần chị rời khỏi nhị tỷ, em cam đoan những thứ này sẽ không lộ ra ngoài, nếu không hôm nay sẽ không ngồi ở chỗ này tán gẫu với chị.”

Khuôn mặt trầm tĩnh của Liễu Tư Dực nhìn không có gì thay đổi, chỉ cúi đầu rút ra một điếu thuốc.

Ngón tay nhỏ quấn quanh thuốc lá, môi đỏ mọng khẽ mở, kiên cường lại nhu nhược. Trong thoáng chốc, nàng cực kỳ giống người phụ nữ bước ra từ phim Âu Mỹ thập niên 60, dựa vào thuốc lá để giảm bớt buồn bã mất mát của mình.

Bảo nàng rời khỏi Lăng Thiên Dục, một câu hời hợt, đối với Liễu Tư Dực mà nói, cũng là chuyện đau khổ vạn phần.

“Bảo tôi rời khỏi cô ấy, điều đó có lợi gì cho anh?” Nàng nói trong lúc hút một hơi thuốc, trong lòng khẽ run, chỉ có mình nàng cảm nhận được sự căng thẳng.

Lăng Thương Thiên hai tay ôm mặt, cợt nhả nói: “Chị Ly của em không nên thuộc về bất kỳ kẻ nào, nhị tỷ đắc ý quá lâu rồi, ở thương trường hiện tại em không động đến chị ấy, chỉ có thể động đến chị. Chị rời khỏi chị ấy, chị ấy nhất định sẽ đau khổ, chị ấy đau khổ em liền vui vẻ.”

Động tác ngậm thuốc của Liễu Tư Dực biến thành cắn nhẹ, nàng trừng mắt nhìn Lăng Thương Thiên, cậu ta lại có chút sợ hãi, chịu không nổi ánh mắt sắc bén kia.

“Anh chính là kẻ điên.” Liễu Tư Dực từ trong khớp hàm nói ra mấy chữ này.

Lăng Thương Thiên cũng bỏ đi ý cười, rút hai lá poker, ném tới trước mặt nàng: “Ha ha trách em sao? Tình thế phát triển đến nay em cũng hết cách, hiện giờ đại ca nhị tỷ liên thủ công khai, cách tốt nhất để phá hủy quân bài mạnh nhất chính là ra một lá bài độc nhất, chị chính là lá bài đó.”

Nói chuyện cả đêm, Liễu Tư Dực hiểu, Lăng Thương Thiên muốn lợi dụng nàng ly gián hai anh em kia, cậu ta muốn dùng chính mình đả kích Thiên Dục.

Exit mobile version