Edit: phuong_bchii
________________
Đêm nay vô cùng yên tĩnh, dọc theo đường đi Liễu Tư Dực bao nhiêu lần muốn nói lại thôi, không nỡ phá hỏng vẻ đẹp tản bộ trong tuyết của hai người. Mấy năm nay, rất ít khi có thể tay trong tay, nhàn nhã đi dạo như vậy.
Rất hy vọng con đường phía trước kia không có điểm cuối, cho các nàng vẫn có thể đi tiếp.
Không có quá nhiều lời nói, có thể đọc hiểu dụng tâm phía sau trầm mặc. Sau khi ở bên nhau, Lăng Thiên Dục chỉ phát ra tình cảm, cũng không nói ra phiền não và khốn cảnh, cô chỉ nguyện trong thời gian ở bên nhau, chỉ thuộc về nhau.
Nhưng Liễu Tư Dực, vẫn tâm sự nặng nề, vẻ mặt u sầu, nàng rơi vào vòng xoáy cảm xúc, không thể thoát ra.
Bởi vì trạng tình không tốt, về đến nhà nàng liền đi rửa mặt. Lăng Thiên Dục đứng trong sân, ngắm tuyết rơi, không khỏi thở dài.
Nhiệt độ trong sân lạnh và nhiệt độ trong phòng hình thành tương phản cực lớn, Lăng Thiên Dục run rẩy, vừa vào tới trong phòng liền nghe thấy Liễu Tư Dực gọi cô.
“Thiên Dục ~”
“Đến đây đến đây.” Cô đi tới cạnh cửa hỏi: “Sao vậy?”
“Kinh nguyệt đến rồi!”
Lăng Thiên Dục quay đầu nhìn thoáng qua lịch trên tường, rõ ràng hẳn là còn có vài ngày nữa, tại sao lại đến sớm vậy?
“Chờ chút, lập tức đưa cho em.”
Nghe nói tâm trạng không tốt sẽ dẫn tới rối loạn nội tiết, cũng sẽ tạo thành kỳ kinh nguyệt không chính xác, cái này tựa như một loại dấu hiệu lo âu, quả nhiên chuyện gần đây đối với nàng tạo thành ảnh hưởng cực lớn.
Còn tiếp tục đè nén như vậy, sẽ chỉ làm nàng càng ngày càng không vui.
Lăng Thiên Dục tìm một miếng dùng ban đêm đưa qua, rồi ngược lại vào phòng bếp. Cô nhớ rõ trong phòng bếp có gừng tươi và đường đỏ, bình thường ngày đầu tiên và ngày thứ hai của kỳ kinh nguyệt rất dễ đau bụng kinh, Liễu Tư Dực vừa đến kỳ kinh nguyệt, cô liền rầu rĩ.
Loại đau bụng kinh do tử cung lạnh gây ra, không thể trị liệu, phải điều trị thật tốt, nhưng đa số thời gian cô đều không có thời gian chăm sóc Liễu Tư Dực. Có đôi khi cảm thấy, trải qua cuộc sống bình thản thật tốt, nhưng lại lâm vào cục diện tranh đấu, còn có di nguyện của mẹ chưa hoàn thành.
Đối với Lăng Thiên Dục mà nói, cô đoạt vị không phải vì tiền và quyền, mà là vì cha mẹ. Cái chết của Lăng Quốc Thao, tiếc nuối của Dư Tâm Ngữ, làm cho cô không thể bình yên trải qua thế giới hai người, cô là tên đã lên dây, không thể không bắn.
Cô lấy ra một miếng gừng, trong lòng sinh nghi hoặc. Có cần cạo vỏ không? Cắt sợi hay cắt lát? Cho vào bao nhiêu là thích hợp?
Mười ngón tay chưa từng chạm vào bếp núc, ở phòng bếp luôn bó tay bó chân, cô thậm chí ngay cả dao phay cũng chưa từng cầm. Suy đi nghĩ lại, cô vẫn lên mạng tìm kiếm một chút, dựa theo trình tự trên mạng, từng bước từng bước.
Nhưng trên mạng còn nói buổi tối ăn gừng không tốt? Cũng không có gừng thì hiệu quả không tốt phải không, nếu không bỏ ít một chút?
Lăng Thiên Dục có chút vụng về cắt gừng thành sợi, kết quả cắt ra hình dạng cực kỳ bất quy tắc, không dám nhìn. Cô ghét bỏ ném vào trong nồi, cho táo đỏ và đường đỏ vào, bật lửa nấu.
Khó coi chính là khó coi đi, mọi việc luôn luôn có lần đầu tiên, cùng lắm thì sau này cô dần dần học dù sao thứ này xem hiệu quả, cũng không xem mỹ quan phải không, Lăng Thiên Dục tự an ủi mình.
Để xem lửa, cô đứng cạnh bếp gas một tấc cũng không rời. Trong lúc đó, cô gọi một cuộc điện thoại với Dư Tâm Hoan, hai người tiến hành phân tích tâm lý Lăng Thương Thiên, vì tránh cho Liễu Tư Dực nghe thấy, cô cẩn thận đóng cửa phòng bếp lại.
“Loại này tự xưng là thiên tài người, ngươi không thể dùng thường nhân tư duy suy nghĩ hắn, hắn mục đích thường thường sẽ vượt qua ngươi sở liệu, đúng rồi, hắn khuyết thiếu thơ ấu quan ái sao?”
“Loại người tự xưng là thiên tài này, con không thể dùng tư duy của người thường để nghĩ đến cậu ta, mục đích của cậu ta thường vượt quá dự đoán của con, đúng rồi, cậu ta thiếu sự quan tâm thời thơ ấu sao?”
“Có gì mà yêu với không yêu, chú tư thím tư nhiều năm vì tiểu tam bên ngoài mà cãi vã, từ nhỏ cậu ta đã không thích nói chuyện, giữa người với người nếu như ngay cả trao đổi và ở chung cũng không có, lại có tình cảm gì đáng nói.” Lúc Lăng Thiên Dục nghe điện thoại, không quên nhìn xem trong nồi có sôi không.
Dư Tâm Hoan ở đầu dây bên kia như có điều suy nghĩ, “Nếu người cậu ta tìm không phải con, mà là Hồng Tâm, chứng minh Hồng Tâm đối với cậu ta mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, con phải phán đoán cậu ta là thiện ý hay ác ý, chỉ cần biết rõ ràng giữa Hồng Tâm và cậu ta từng có quá khứ gì là được, đó là một bước đột phá, loại người trưởng thành thiếu quan tâm và ấm áp này, một khi bắt được một tia sáng, có thể chính là cả đời.
“Một tia sáng?” Lăng Thiên Dục thì thào tự nói, nghe thấy nồi phát ra tiếng sùng sục, vội vàng nói: “Dì, con không nói với dì nữa, nấu ăn đây ạ.”
“Con? Nấu ăn?” Giọng Dư Tâm Hoan tràn ngập hoài nghi, cô cháu gái đến phòng bếp cũng không vào mà lại đang nấu ăn?
“Ặc, chỉ là nấu chút trà gừng mà thôi, lạnh mà, không nói không nói nữa, con cúp đây.” Lăng Thiên Dục cúp điện thoại, lại bật lửa nhỏ hầm, dù sao cũng phải bức vị gừng và vị táo ra chứ?
Không biết Tư Dực đã ổn chưa?
Cô mở cửa phòng bếp, thò đầu ra nhìn, Liễu Tư Dực vừa mới sấy tóc xong đi ra. Khí sắc nàng có vẻ không tốt, một tay ôm bụng dưới, nhịn cơn đau và khó chịu, đi về phía phòng ngủ.