Edit: phuong_bchii
________________
Lại một năm nữa, ở trong gió tuyết nghênh đón đêm ba mươi. Chùa Nam Viên, là một ngôi chùa thuộc huyện Tuyên An, hàng năm vào lúc này hương khói cường thịnh, người bản địa vô cùng tín phong tòa thánh địa Phật giáo này, Liễu Tư Dực lái xe tới nơi này, muốn rửa sạch bụi bậm trong lòng, cũng muốn cầu phúc cho Lăng Thiên Dục.
Đêm giao thừa năm ngoái, nàng sẽ đoàn tụ với Lam Doanh và Hải Dụ, cùng nhau gói sủi cảo, xem Xuân Vãn, bình thản nhưng rất thỏa mãn. Các nàng còn có thể tặng tiền lì xì cho nhau, sẽ treo đèn lồng ở chỗ ở, dán chữ Phúc.
Liễu Tư Dực luôn dùng tài nấu nướng tuyệt vời của mình để thỏa mãn vị giác của Hải Dụ và Lam Doanh, ba người vui vẻ hòa thuận rất nhiều năm, trong những năm tháng cô đơn đó, làm bạn với nhau. Chỉ có nàng, cất giấu một phần tâm tư, cất giấu một phần nhớ nhung, qua năm này qua năm khác.
Năm nay, nàng rời khỏi Tuyên An, ở ngoài thành năm mươi dặm, một mình đón giao thừa.
Mặc dù là mưa giáp tuyết, chùa Nam Viên vẫn nối liền không dứt. Vừa bước vào, liền nhìn thấy cây ước nguyện treo đầy lụa đỏ. Hai bên đều có một gốc cây, theo thứ tự là cây đa và cây nhãn, rất nhiều người treo cờ cầu phúc hứa nguyện xung quanh.
Nghe nói sau khi ước nguyện sẽ ném dây tơ tằm lên cây đại thụ, treo nó ở trên cây, nguyện vọng có thể trở thành sự thật. Liễu Tư Dực nhìn dải lụa cầu nguyện màu đỏ chập chờn trong gió tuyết, chắp tay trước ngực.
“Chỉ mong tất cả mạnh khỏe, chúng ta còn có thể bạch đầu giai lão.” Tâm nguyện cả đời, hứa ở đáy lòng, nếu thật sự có thần linh nghe thấy, ắc sẽ phù hộ.
Hai mắt nàng khép hờ, lẳng lặng đứng lặng thật lâu, bốn phía tiếng ồn ào, tiếng mưa gió, đều che ở bên tai. Tuy rằng đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng trong đầu lại một mảng hỗn loạn, khi thì nhớ tới ánh mắt tràn ngập yêu thương của Lăng Thiên Dục, khi thì nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Lăng Thương Thiên.
Cho dù ở nơi thanh u này, nàng cũng không thể tĩnh tâm lại, cho đến khi có người gọi nàng.
“Tư Dực?” Giọng nói có chút quen thuộc, mang theo nghi hoặc và kinh ngạc, Liễu Tư Dực chậm rãi mở mắt, chuyển mắt đối diện với nụ cười hiền lành của Lý Hân Dao.
“Bác Lý?”
“Tại sao cháu lại ở đây?” Lý Hân Dao mặc quần áo giống như đạo bào, trên tay đeo một chuỗi phật châu, trông giống như người đắc đạo tiên phong đạo cốt.
“Cháu…” Liễu Tư Dực ấp a ấp úng, không biết trả lời như thế nào, Lý Hân Dao thản nhiên cười, “Nếu không ngại, đến nhà bác ngồi một chút đi, bác ở ngay bên cạnh.”
“Dạ? Thì ra bác ở chỗ này ăn chay niệm Phật?”
Lý Hân Dao gật đầu, “Cách nhà không gần không xa vừa phải, ngoại trừ ngày lễ, nơi này rất thanh tĩnh.” Bà ấy làm một động tác mời về phía Liễu Tư Dực, “Đi thôi.”
“Vậy làm phiền bác ạ…” Liễu Tư Dực tự nhiên có cảm giác thân thiện và quý mến với Lý Hân Dao, nàng ngưỡng mộ Lăng Thương Bắc, cũng khát khao có được tình thương của mẹ, trong lúc lơ đãng sẽ ký thác loại tình cảm này ở trên người Lý Hân Dao.
Bước chân cũng rất tự nhiên đi theo bà ấy.
Chỗ ở của Lý Hân Dao là một căn nhà trệt có sân nhỏ, có mấy căn phòng ngói, sân nhỏ bốn phía, vừa bước vào là có thể nhìn thấy tuyết trắng phủ kín đóa hoa, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt, trong vườn có hoa có cây có xích đu, còn có mấy tảng đá xây lên núi giả, bên cạnh mấy cây trúc, còn có một dòng suối nhỏ chảy xuôi, thông ra ngoài vườn.
Ở chỗ này có thể lĩnh hội đi qua hồng trần tuế nguyệt, nhìn hết nhân thế phồn hoa bình đạm. Nơi này, như thể chính là tâm cảnh của Lý Hân Dao.
Vườn nhỏ, người ta, khói bếp. Đây có lẽ chính là cuộc sống tuổi già tốt nhất mà Liễu Tư Dực có thể nghĩ đến, chỉ là một mình, có vẻ có chút cô đơn. Nhưng nàng hoàn toàn không thấy có cảm giác cô đơn ở trên người Lý Hân Dao, ngược lại có loại bình thản, xem nhẹ hồng trần tiêu sái.
Lý Hân Dao dẫn nàng tới phòng trà, nơi này trang hoàng mộc mạc đơn giản, phòng trà còn có lò bếp than, mang lại sự thuần khiết và tốt đẹp quy chân.
“Hàng năm đến khi hoa quế nở, bác đều hái một ít phơi khô chế thành trà hoa, bác pha chút cho cháu nếm thử?”
“Làm phiền bác ạ.” Liễu Tư Dực nhìn quanh bốn phía, trên tường ảnh của phòng trà, thấy được hai người quen thuộc, nàng đi qua tập trung nhìn, là ảnh chụp chung của hai chị em Dư Tâm Hoan và Dư Tâm Ngữ, còn có một số ảnh một mình trong cuộc sống.
Dư Tâm Hoan điềm đạm có chút lạnh lùng, Dư Tâm Ngữ cười như ánh mặt trời ấm áp, trong ánh mắt dì ấy luôn tràn ngập sự dịu dàng, khiến người ta thương tiếc. Dì ấy thích rúc vào bên cạnh chị gái, nhìn ống kính bày ra các kiểu dáng và biểu cảm.
“Đó đều là ảnh cũ của mười mấy hai mươi năm trước.” Lý Hân Dao cười pha trà, ánh mắt như nước, động tác của bà ấy nho nhã, giơ tay nhấc chân đều có hàm dưỡng của đại tiểu thư.
“Thì ra lúc còn trẻ dì Tâm Ngữ hoạt bát đáng yêu như vậy.”
Lý Hân Dao thu lại nụ cười, “Đúng vậy, em ấy rất đáng yêu, chỉ là hồng nhan bạc phận.” Trong mắt bà ấy hiện lên mất mát, ngược lại khôi phục bình tĩnh, rót trà đã pha xong vào trong chén, lộ ra nụ cười hiên ngang: “Nếm thử đi.”
“Cám ơn bác.” Liễu Tư Dực không quá câu nệ, duyên phận giữa người với người có đôi khi rất kỳ diệu, chính như trái tim nôn nóng bất an của nàng, đến khi gặp được Lý Hân Dao, cũng chậm rãi bình phục.
Cuộc đời mấy chục năm mưa gió, Lý Hân Dao chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Liễu Tư Dực có tâm sự, nếu không ai sẽ rời khỏi người mình thích vào đêm giao thừa chứ?
“Tư Dực à, có đôi khi người không thoải mái thường thường là đi vào ngõ cụt, lui một bước hoặc là xin người khác giúp đỡ có lẽ có thể tìm lối tắt khác, ít nhất sẽ không lạc đường, cháu cảm thấy thế nào?” Lý Hân Dao dù chỉ là những lời nói bóng gió, nghe cũng rất dịu dàng và dễ chịu, khiến trái tim của Liễu Tư Dực dần dần mềm lại.
Nàng cầm trà hoa quế ấm áp, đầu ngón tay xoa nhẹ thân chén, đặt ở bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, muốn nói lại thôi.
Rất kỳ lạ, sự đề phòng và mâu thuẫn của nàng đối với người khác, lại hoàn toàn khôn có với Lý Hân Dao. Nàng thậm chí muốn Lý Hân Dao trở thành một người bạn, người nhà bày tỏ hết.
Lý Hân Dao là người không bị thế tục bên ngoài lây nhiễm, có lẽ thật sự có thể từ bên cạnh dẫn đường cho chính mình?
Trằn trọc vô số lần ở trong bụng ấp ủ, Lý Hân Dao trước sau đáy mắt vẫn lộ ra ý cười, ôn hòa nhìn nàng.
“Bác gái, con người đời này cái gì cũng có thể thay đổi, chính là không thể thay đổi quá khứ và xuất thân, cháu…” Nàng từ thân thế đến quá khứ đã từng tiếp rượu, lại đến quá khứ bị Lăng Thương Thiên đẩy ra máu chảy đầm đìa, hoàn chỉnh nói hết một lần cho Lý Hân Dao.