Site icon TruyenVnFull

Hoa Hồng Đỏ – Túy Phong Lâm - Chương 83

Edit: phuong_bchii

________________

Sau bữa cơm tất niên, quy định phải qua 12 giờ, các phòng mới có thể trở về, làm đủ hình thức đón năm mới.

Lăng Thiên Dục đứng ở ban công lầu ba, trên điện thoại vang lên tiếng video chưa kết nối, cô có chút hồi hộp, tim đập thình thịch, chờ mong bên kia màn hình sẽ xuất hiện khuôn mặt của Liễu Tư Dực.

Vang lên một hồi lâu, rốt cuộc cũng bắt máy, khuôn mặt tươi cười của Lý Hân Dao xuất hiện ở đầu bên kia video.

“Tiểu Dục, chúc mừng năm mới.” Lý Hân Dao đang cán bột, chuẩn bị làm sủi cảo, trên bàn đã có thành phẩm.

Lăng Thiên Dục trong mắt lóe lên thất vọng, cười vẫy tay: “Bác cả chúc mừng năm mới, bác gói sủi cảo ạ?” Cô vừa nói vừa tìm kiếm những manh mối nhỏ trên màn hình, tìm dấu vết của khách.

Lý Hân Dao vừa nặn xong một cái sủi cảo, đặt trước màn hình, nói: “Nhân thịt trứng Bắc Thảo, một trong những mùi vị cổ quái mẹ cậu thích ăn nhất.”

“Bác còn nhớ sao?” Lăng Thiên Dục cười trả lời, cô có chút không yên tâm, ánh mắt vẫn luôn rời rạc, Lý Hân Dao nhìn cô lộ ra ý cười, “Còn tìm cái gì? Mất tập trung như vậy.”

“Không, không có gì.” Nói xong câu đó, cô bỗng nhiên phát hiện, bác cả đang làm sủi cảo, vậy điện thoại ai đang cầm?

“Hửm? Điện thoại của bác có người cầm hay là?”

Lý Hân Dao ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Liễu Tư Dực, ngược lại xem nhẹ chi tiết này. Liễu Tư Dực làm một động tác suỵt, chỉ vào chậu hoa ở góc, Lý Hân Dao ngầm hiểu, “Bác mua giá đỡ điện thoại, thuận tiện.”

“Bác tây quá vậy, còn dùng giá đỡ điện thoại nữa? Nếu không phải liên lạc với gia đình, bác cũng ít khi dùng điện thoại, mua cái đồ râu ria này làm gì?” Lăng Thiên Dục không tin, nếu không phải thỉnh thoảng liên lạc với gia đình, Lý Hân Dao thậm chí sẽ cáo biệt với điện thoại, bà ấy luôn cảm thấy sản phẩm điện tử sẽ quấy nhiễu đến mình.

Cố ý che giấu không muốn cho mình nhìn thấy? Lăng Thiên Dục chống cằm nhìn màn hình, phát hiện số lượng sủi cảo sớm đã vượt qua những năm trước, “Bác cả, bác gói nhiều sủi cảo như vậy ăn sao hết? Con nhớ bác không thích cấp đông thực phẩm mà?”

“Ơ…” Lý Hân Dao không khỏi lấy làm lạ, vì sao cô giống như biết mình bên này có người, bà ấy cười cười, ung dung nói tiếp: “Gần đây gió tuyết lớn, hái rau không tiện, bác muốn ăn sủi cảo vài ngày ứng phó một chút.”

“Con còn tưởng rằng bên bác có khách chứ.”

“Nơi này của bác sao mà có khách chứ.” Lý Hân Dao cúi đầu rũ mi, trong lúc nói chuyện cán một tấm da, thấy Lăng Thiên Dục vẫn là vẻ mặt hoài nghi, bà ấy cố ý nói: “Con thay bác nói với ông nội một tiếng, vũ hội từ thiện 15 tháng giêng năm nay, bác sẽ có mặt.”

Lăng Thiên Dục kinh ngạc: “Không phải bác không thích tham gia loại hoạt động bệnh hình thức này sao?”

Lý Hân Dao ánh mắt như nước, lộ ra ý vị sâu xa mỉm cười: “Năm nay không giống, trước cứ như vậy nhé, Tiểu Dục bác cúp đây.” Dứt lời bà ấy nhấn nút cúp máy.

“Ơ…” Lăng Thiên Dục còn chưa nói xong đã bị cự tuyệt ngàn dặm, sao bác cả lại có vẻ hơi khác thường? Vội vàng cúp máy như vậy, thật sự là để gói bánh sủi cảo sao?

Lăng Thiên Dục nhấn mở định vị, điểm đỏ vẫn cố định ở chùa Nam Viên, Liễu Tư Dực nhất định ở đây.

Nếu nàng không muốn lộ mặt, Lăng Thiên Dục cũng không nỡ miễn cưỡng, ở bên bác cả dù sao cũng tốt hơn một mình ở nơi khác.

Cô không thể không gửi một tin nhắn: Tuyết rơi rồi, càng nhớ em hơn.

Trên lò sưởi có một cái nồi, lửa trong bếp phát ra tiếng “xèo xèo”, Liễu Tư Dực ngồi ở chỗ đó, bàn tay đông lạnh lạnh lẽo đến ấm áp.

Khoảnh khắc Lăng Thiên Dục call video tới, vui sướng, chờ mong, bàng hoàng các loại tâm tình phức tạp quấn quanh trong lòng, nàng không có dũng khí xuất hiện trước màn hình, khoảnh khắc nghe được giọng nói kia, trái tim nàng tan chảy, mũi cũng cay cay.

Nghe thấy tiếng tin nhắn, nàng do dự một hồi mới cầm lên.

Tuyết rơi rồi, càng nhớ em hơn.

Nàng cầm điện  thoại nhìn tin nhắn này thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn không trả lời, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

Coi như hiện tại chia xa vì tương lai tốt hơn, nàng nhất định phải chịu đựng được cuộc sống không có Lăng Thiên Dục. Yêu nếu ngay cả kiềm chế cũng không làm được, thì nói gì đến thiên trường địa cửu?

Lý Hân Dao cầm sủi cảo đã gói xong, đi tới bên lò sưởi, mở nắp nồi bỏ vào. Bà ấy thoáng nhìn vẻ phiền muộn và buồn bã của Liễu Tư Dực, cười nói: “Tiểu Dục này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cháu xem con bé ép hỏi bác liên tiếp, giống như biết cháu ở đây. Nhưng tại sao cháu không đối mặt với nó, thật ra cũng không sao.”

Liễu Tư Dực lắc đầu, xoay mu bàn tay, xoa xoa tay, thản nhiên trả lời: “Phóng túng cảm xúc và tình cảm, không có lợi cho sự phát triển hiện tại, cháu tình nguyện dập tắt dục vọng hiện tại, từ từ chờ.”

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, ánh mắt như gần như xa lộ ra cứng cỏi và quật cường, ánh mắt Lý Hân Dao nhìn nàng nhiều hơn vài phần tán thưởng, có lẽ bà ấy có thể hiểu được, vì sao con trai và Lăng Thiên Dục kiêu ngạo như vậy, lại yêu cô gái này.

“Bác biết cháu nhớ con bé, 15 tháng giêng rất nhanh sẽ đến, hai đứa có thể gặp mặt.”

Liễu Tư Dực ôm hai tay, miễn cưỡng mỉm cười, “Nhớ chị ấy đã sớm thành thói quen, có đôi khi ở bên nhau ngược lại sẽ càng nhớ, loại gặp mặt này còn không bằng không gặp, chỉ sợ cảm giác cô tịch và mất mát trong lòng sẽ càng mạnh.”

Lý Hân Dao đau lòng vỗ vai nàng, thấm thía nói: “Đứa trẻ này, rốt cuộc cháu đã chịu bao nhiêu khổ mới dưỡng thành tính cách khó xử như vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy vất vả sao?”

Lời nói dịu dàng và quan tâm, chạm tới dây cung yếu ớt nhất trong lòng Liễu Tư Dực, khi còn bé bị cha bạo hành suýt nữa chết đuối, càng về sau trải qua đủ loại, nàng đã sớm thành thói quen, đây chẳng qua là một loại phương thức tự cứu mà thôi, bởi vì nàng không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ vậy, nàng theo bản năng ôm bản thân càng chặt hơn.

Exit mobile version