TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 95

  1. Trang chủ
  2. Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
  3. Chương 95
Prev
Next

Edit: phuong_bchii

________________

Ngủ say là một hồi dây dưa trong mộng, Liễu Tư Dực đã trải qua xuyên không, thân đang ở triều đại không biết bối cảnh. Nàng giục ngựa lao nhanh trên chiến trường, bốn phía máu chảy thành sông.

Nàng hồng y nhẹ nhàng, vung kiếm như đang múa, chém giết với quân địch. Cách đó không xa trên tường thành, đứng lặng một nữ tử tóc trắng, nàng luôn cảm nhận được ánh nhìn tuyệt vọng ấy, cho đến khi xuyên qua đám người đi đến chân thành, nàng mới nhận ra khuôn mặt nữ tử đó lại mơ hồ.

Nàng cảm thấy hơi thở quen thuộc, lại cảm thấy lòng sinh bi thương. Bỗng nhiên, thân ảnh như gần như xa kia từ thành lâu thả người nhảy xuống, trong nháy mắt ánh mắt hai người đối diện nhau, nàng phát hiện người nọ lại là Lăng Thiên Dục.

Đầu ngón tay Liễu Tư Dực không ngừng run rẩy, trước trán chảy ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy bị một mảnh hỏa vũ cuồng sa vây quanh, ngay sau đó tất cả mọi người biến mất, trong trời đất mênh mông chỉ còn lại một mình nàng.

“Tư Dực… Tư Dực…” Nàng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, thì ra tất cả trước đó đều là ảo giác, là ác mộng, Lăng Thiên Dục không sao, nàng không sao, nàng bình yên vô sự.

“Tư Dực, em mở mắt ra nhìn chị đi, chị là Thiên Dục ~”

Giọng nói càng ngày càng rõ ràng, Liễu Tư Dực nhíu mày, trước động hai ngón tay, ngay sau đó cả bàn tay đều có phản ứng. Lăng Thiên Dục căng thẳng nín thở, trong lòng vẫn hò hét: “Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi.”

Có lẽ tiếng gọi của cô, thật sự bị Liễu Tư Dực nghe thấy, lông mi nàng giật giật nhảy lên, mí mắt chậm rãi nâng lên.

“Tư Dực, Tư Dực…” Trái tim Lăng Thiên Dục vẫn treo lơ lửng, hít một hơi không dám thả lỏng, cô thậm chí không dám chớp mắt, sợ tất cả chỉ là ảo giác mình từng mong đợi, cô thậm chí còn lén véo đùi mình một cái, cảm giác đau mới xác định đây không phải là mộng.

Tầm mắt Liễu Tư Dực từ mơ hồ trở nên rõ ràng, khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đập vào mắt, nàng chậm rãi di chuyển ngón tay, nắm lấy ngón út của Lăng Thiên Dục.

Một chuỗi nước mắt từ trên khuôn mặt bi thương của Lăng Thiên Dục không tiếng động chảy xuống, không có một chút tiếng khóc, chỉ là mặc cho nước mắt càng không ngừng chảy xuống, cô nắm chặt tay Liễu Tư Dực, bặm miệng khóc nhè.

Tựa như một đứa trẻ mất mà tìm được, hàm chứa nước mắt vui buồn lẫn lộn, khóc đến gần mất khống chế. Khóe mắt Liễu Tư Dực đỏ bừng phản chiếu bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Lăng Thiên Dục, nước mắt cũng theo khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nàng muốn nói chuyện với Lăng Thiên Dục, nhưng cổ họng không phát ra bất cứ âm thanh gì, nàng nhất định đã ngủ rất lâu, Thiên Dục nhất định nhịn thật lâu mới có thể khóc thành như vậy.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa nàng đã rời khỏi thế giới này, trước khi mất đi ý thức nàng thật sự cho rằng mình sẽ chết. Thân thể máu chảy không ngừng, ý thức từng chút từng chút trôi qua, nàng  từng cố gắng dùng niềm tin để vượt qua sự tổn thương nặng nề của cơ thể, nhưng cuối cùng đã thất bại.

Nàng ôm hận nhắm mắt, cho rằng đó chính là con đường kết thúc cuộc đời nàng.

Giấc mộng này rất dài, nàng vẫn nghe được giọng nói của Lăng Thiên Dục, chỉ là không cách nào tỉnh lại, giống như ác mộng bình thường, sợ hãi, bất lực.

Lăng Thiên Dục nghiêng đầu gối lên cánh tay nàng, dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được sự ấm áp và nhịp tim của Liễu Tư Dực. Cuối cùng nàng đã sống lại từ cõi chết, trong tuyệt cảnh nhìn thấy hy vọng.

“Em đừng nói chuyện, chị biết em không có sức lực, em nghe chị nói.” Lăng Thiên Dục tựa vào khuỷu tay nàng, Liễu Tư Dực yếu ớt giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Trong lòng nàng tê dại, cảm giác Lăng Thiên Dục nói chuyện nghẹn ngào.

Từ sau khi mẹ mất, Lăng Thiên Dục không còn khóc như vậy nữa, cô không dám tưởng tượng cuộc sống mất đi Liễu Tư Dực sẽ tuyệt vọng đến mức nào, cô ngay cả dũng khí sống một mình cũng không có.

Cô bình tĩnh lại, nói: “Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi những thị phi này, chị không cần gì cả, chỉ muốn em thôi.”

Nói xong nước mắt của cô lại chảy ra, nước mắt giống như thủy tinh ngưng kết, đem đè nén đã lâu trầm trọng, từ sâu trong linh hồn chậm rãi rút ra.

“Không…” Liễu Tư Dực dùng khí ngữ phát ra âm thanh, Lăng Thiên Dục ngẩng đầu nhìn nàng, trước mắt đau lòng và không nỡ, hai người cứ như vậy nhìn nhau, như thể chia lìa mấy thế kỷ, đi một vòng quỷ môn quan, trở lại nhân gian cô không bao giờ muốn buông tay Liễu Tư Dực ra nữa.

“Đừng… khóc…”

Liễu Tư Dực đè nặng thở dốc trầm thấp, hơi thở mong manh, nước mắt Lăng Thiên Dục làm đau lòng nàng, người sống so với người bệnh còn đau hơn, nàng hiểu.

Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện đi ở phía sau Lăng Thiên Dục, để lại sự cô độc quãng đời còn lại cho chính mình.

Lăng Thiên Dục nghe được nàng nói chuyện, giữa mũi càng chua xót, cô gợi lên ngón út của Liễu Tư Dực, hai mắt đẫm lệ nặn ra nụ cười: “Hứa với chị, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, em không rời khỏi chị, chị cũng không rời khỏi em, được không?”

Liễu Tư Dực gật đầu, coi như đồng ý, nhưng nàng không biết đau khổ thật sự mới bắt đầu.

Hay tin nàng đã tỉnh lại, đội ngũ chuyên gia đêm đó lại làm một kiểm tra hệ thống cho nàng, có thể xác định đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương ở dây thần kinh cột sống ảnh hưởng đến nửa thân dưới, cần phải phẫu thuật lần thứ hai và rất nhiều thời gian để hồi phục mới có hy vọng, hiện tại kết cục như thế nào không ai dám nói.

Ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, Lăng Thiên Dục kéo rèm cửa sổ ra, để cho nàng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Bệnh viện Khang Dưỡng này là do Kỳ gia đầu tư, xây dựng ở giữa sườn núi, có cơ sở y tế và đội ngũ tiên tiến trên thế giới, môi trường dễ chịu, trong phòng bệnh có thể thưởng thức cảnh non nước thịnh vượng.

Liễu Tư Dực cảm giác mình đã ngăn cách với thế giới rất lâu, gặp lại mọi thứ đều tràn ngập cảm giác mới mẻ, được sống thật tốt. Có thể nhìn thấy Lăng Thiên Dục cười, có thể nghe thấy cô gọi tên mình, còn có thể thưởng thức được tranh của cô.

Bó hoa hồng giấy màu đỏ kia rất sống động, Liễu Tư Dực cho rằng đó là hoa thật, cho đến khi phát hiện đóa hoa không có bọt nước, trong bình hoa cũng không có nước.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 95"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull