Editor: Dứa
Khi Tào Thiện Lai vào, phát hiện hai người còn dính sát nhau vừa rồi, hiện giờ lại cách rất xa.
Trình Cảnh Di chọn vị trí ngồi xa giường nhất, lưng thẳng như tùng trúc, sắc mặt vô cảm, trông hắn nghiêm nghị chính trực, đứng đắn tới mức bí hiểm.
Tào Thiện Lai thầm lo sợ, tại sao thái độ của Bệ hạ lại thay đổi trong nháy mắt như vậy?
Nhưng y không dám hỏi nhiều: “Bệ hạ, thái y tới rồi.”
Trình Cảnh Di không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Tào Thiện Lai mời thái y vào.
Thái y vừa bước vào lều đã nhận thấy bầu không khí bất thường.
Trong lòng ông ta kinh ngạc, chẳng lẽ mình tới muộn? Người bệnh không cứu được?
Thái y xách theo hòm thuốc, cung kính hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”
Trình Cảnh Di ngồi trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt chứa vài phần đánh giá.
Bị hắn nhìn chằm chặp, thái y toát mồ hôi lạnh giữa trời đông buốt giá, may mắn hắn chỉ nhìn trong chốc lát rồi dời mắt đi.
Tào Thiện Lai hầu hạ bên người Trình Cảnh Di nhiều năm, miễn cưỡng đoán được ý tứ của Bệ hạ, chỉ sợ Bệ hạ không vừa lòng khi thái y tới quá chậm.
Trái tim của thái y cứ thấp thỏm, ông ta thấy một nữ tử đầy vết thương nằm trên giường, giật mình buột miệng thốt ra: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Mặc dù rõ ràng Bệ hạ không có lòng thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không thể bắt nạt cô nương nhà người ta đến thế chứ?
Tào Thiện Lai hắng giọng một tiếng, thái y lập tức nín thinh.
Trình Cảnh Di vốn đang tỏ vẻ, nghe thấy lời trách móc của thái y, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ thấp giọng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”
Lần này thái y không dám nói lung tung, chỉ đến trước giường quan sát vết thương, ông ta biết mình nghĩ sai rồi.
Bệ hạ quả thực có tấm lòng Bồ Tát.
Thái y dẹp hết mấy suy nghĩ thiếu đứng đắn trong đầu, mới vừa vươn tay, chợt thấy cổ tay trắng nõn mềm mại của nữ tử. Ông ta nhanh trí, trở tay lấy một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra, đặt lên cổ tay trắng mịn như ngọc ấy, sau đó mới bắt đầu bắt mạch.
Trình Cảnh Di không kìm được mà điều chỉnh tư thế ngồi một chút.
“Vết thương này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ lành thôi.” Thái y nói.
Trình Cảnh Di hỏi tiếp: “Vậy sao nàng lại hôn mê bất tỉnh?”
“Sợ hãi hay vui mừng quá độ đều có thể khiến gió độc xâm nhập vào cơ thể, cộng thêm tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nếu bệnh nhân bất chợt thả lỏng thì sẽ rất dễ ngất xỉu. Đợi lão thần sắc thuốc an thần, bệnh nhân uống xong sẽ đổ mồ hôi, tống hết khí độc ra khỏi cơ thể là được ạ.”
Thái y dứt lời, chần chừ một chút rồi bổ sung: “Có điều, vết thương này cần phải bôi thuốc…”
Sống lưng của Trình Cảnh Di lập tức cứng đờ, hắn ho một tiếng, sau đó vươn tay về phía thái y.
“Đưa thuốc cho trẫm.”