Cảm giác giọng nói này có phần quen thuộc, Triệu Quy Nhạn nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra đây là ai.
Hàng mi run rẩy, nàng cụp mắt không nói một lời.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Trình Cảnh Di gác bút, điềm đạm nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang ôm chăn ngơ ngác ở đó, không biết tâm trí đã bay tới nơi nào.
“Không nhớ ta à?”
Trình Cảnh Di chủ động lên tiếng.
Triệu Quy Nhạn ngẩn người định thần lại, vừa nghiêng đầu đã chạm phải một đôi mắt sáng ngời lạnh lùng trong trẻo.
Trời sinh Trình Cảnh Di tuấn tú uy nghiêm, lạnh nhạt như vầng trăng sáng, phong thái cao không thể với, cộng thêm đôi mắt cực kỳ thâm thúy. Khi người đối diện nhìn vào, hắn khiến ngươi ảo tưởng rằng trong mắt hắn chỉ có mình ngươi, làm ngươi lóa mắt, dẫn ngươi lún sâu vào.
Triệu Quy Nhạn ấp úng: “Nhớ ạ.”
Tướng mạo đẹp như vậy, nàng muốn quên cũng khó. Chưa kể, hắn còn có địa vị cao quý như thế.
Nếu lần đầu gặp nàng không biết lai lịch của hắn, nhưng sau đó từ thái độ kính cẩn lễ phép, thậm chí có thể gọi là sợ hãi của Triệu Thanh Hồng dành cho hắn. Kết hợp với việc hắn tặng nàng một cây trâm, nàng bỗng trở thành người được chọn để tiến cung, vậy nhất định vị thế của hắn phải cao quý phi phàm.
Với vẻ uy nghi và phong thái ngạo nghễ trước thiên hạ như vậy, ngoại trừ vị Hoàng đế tối cao kia, nàng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Phát hiện cô nương nhỏ dè dặt hơn hai lần gặp mặt trước, Trình Cảnh Di hỏi: “Nàng sợ ta?”
Triệu Quy Nhạn cúi đầu, sống lưng gầy gò thẳng tắp: “Không sợ.”
Trình Cảnh Di chợt nở nụ cười, không tin lời nói dối thuận miệng của nàng.
Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, trong mắt có phần khó hiểu.
Có gì buồn cười sao?
Trình Cảnh Di nhìn cô gái đang co rúm trên giường, từ chỗ hắn ngồi, chỉ có thể thấy vành tai trong suốt như ngọc của nàng dưới ánh nến.
“Sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Trình Cảnh Di hỏi tiếp.
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ tới Thải Nguyệt đã tách khỏi nàng, nàng vội vàng mở lời: “Bệ hạ, ngài có thể cho người đi tìm nha hoàn giúp ta không? Nàng ấy bị tách khỏi ta, rừng vừa rộng lớn vừa quanh co, suốt dọc đường ta không hề thấy nàng ấy. Ta, ta lo cho nàng ấy lắm, nàng ấy và ta trưởng thành cùng nhau, ta chỉ còn một người thân là nàng ấy…”
Nàng nói đến đây, giọng hơi nức nở.
Trình Cảnh Di có phần bất ngờ trước cách xưng hô của Triệu Quy Nhạn, hắn không cố ý che giấu, cũng không bận tâm đến việc cô gái nhỏ vạch trần danh tính của mình. Một tay chống cằm, hắn hứng thú hỏi: “Vì sao trẫm phải giúp nàng?”
Triệu Quy Nhạn nghe thấy cách xưng hô của hắn, xác nhận suy đoán trong đầu là đúng, nàng cắn môi: “A tỷ kể xưa nay ngài luôn khoan dung, có lòng thương xót thiên hạ, Thải Nguyệt cũng là con dân của ngài, chắc chắn ngài sẽ cứu nàng ấy.”
Trình Cảnh Di chợt bật cười.
Triệu Quy Nhạn lo sợ bất an nhìn hắn.
Hắn khác hẳn lần đầu gặp mặt.
Khi ấy hắn tiếc chữ như vàng, đối xử với nàng cũng lạnh lùng thờ ơ, hôm nay nàng lại thấy hắn nở nụ cười hai lần.
Tuy nàng không hiểu tại sao hắn cười, nhưng nàng vẫn thấy thân thiện đến lạ.
“A tỷ nàng kể với nàng về trẫm như vậy?” Trình Cảnh Di cầm bút lên, không ngờ Hoàng hậu lại dùng mấy lời nói dối này để qua loa lấy lệ với cô nương nhỏ.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn hắn, hắn chuyên tâm viết chữ, không đề cập tới sinh mệnh tươi đẹp kia một chút nào, cứ như hắn không hề động lòng trắc ẩn.
So với những lời kể của a tỷ, rõ ràng đây là hai người khác nhau.