Editor: Dứa
Sau khi nàng ấy bị răn dạy, tiếng bước chân trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần vội vã.
Triệu Quy Nhạn hơi kích động, biết rõ Thải Nguyệt tới rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó cửa lều được vén lên, khuôn mặt đầy lo lắng của Thải Nguyệt ập vào mắt nàng.
Thải Nguyệt thấy Triệu Quy Nhạn, vui mừng khôn xiết, nóng lòng định chạy vào. Nhưng Tào Thiện Lai đã luống cuống kéo nàng ấy lại, y dạy dỗ: “Hành lễ với Bệ hạ trước!”
Lúc này Thải Nguyệt mới nhận ra, trong lều vẫn còn một nhân vật cực kỳ cao quý khác.
Nàng ấy nhát gan, run rẩy quỳ hai chân xuống đất: “Nô tỳ tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn an.”
Trình Cảnh Di nói: “Đứng lên đi.”
Thải Nguyệt run run đứng dậy.
Trình Cảnh Di thấy hai chân nàng ấy run lẩy bẩy, không khỏi nhìn nàng ấy thêm lần nữa.
Thải Nguyệt căng thẳng, càng run rẩy dữ dội hơn.
Trình Cảnh Di cười một tiếng, thu lại ánh mắt, tiện tay ném tấu chương lên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Thấy Thải Nguyệt sợ tới mức trắng bệch mặt mày, Triệu Quy Nhạn lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: “Thải Nguyệt, ngươi qua đây.”
Thải Nguyệt như được ân xá, chạy chậm đến bên giường, Triệu Quy Nhạn hơi nghiêng người, bảo vệ Thải Nguyệt ở đằng sau.
Trình Cảnh Di nhìn nàng đang cố gắng che chở người phía sau với vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, trông có phần vụng về, nhưng toát lên vẻ ngây thơ khó tả. Sắc mặt hắn dịu đi, hắn tiện tay lấy thêm một quyển tấu chương khác lật xem.
Triệu Quy Nhạn lặng lẽ buông góc áo mà mình đang nắm chặt ra, cố bỏ qua bóng người bên cửa sổ. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng người khác vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn sang.
“Thải Nguyệt, ngươi sao rồi? Dọc đường có bị thương không?”
Thải Nguyệt giàn giụa nước mắt: “Nô tỳ không sao, nô tỳ không bị thương gì cả. Nô tỳ tìm được một hang động để trốn. Nhưng tiểu thư… vết thương khắp người…”
Thải Nguyệt nhìn vết thương đáng sợ trên mặt trên người Triệu Quy Nhạn, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: “Không sao, những vết thương này nhìn có vẻ đáng sợ nhưng không hề đau, chăm sóc mấy ngày thì sẽ lành thôi.”
Trình Cảnh Di vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua nàng, rồi hắn thu lại ánh mắt như không có chuyện gì.
Thải Nguyệt rất dễ lừa, hỏi ngay: “Thật à?”
Giọng Triệu Quy Nhạn dịu dàng: “Thật mà.”
Cuối cùng Thải Nguyệt cũng ngừng khóc, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trên đường.
“Sau khi lạc mất ngài, nô tỳ chạy vào trong rừng, ở đó không có bụi gai mà có nhiều hang động. Nô tỳ chọn một hang để trốn, chập tối nghe thấy tiếng động bên ngoài, nô tỳ tưởng là đám sơn tặc nên rất sợ, không ngờ lại là người của Dương đại nhân Dương Lâm. Bấy giờ nô tỳ mới biết tiểu thư đã được Bệ hạ cứu giúp, vì thế nô tỳ cũng theo Dương đại nhân đến vùng ngoại ô phía Bắc này.”
Triệu Quy Nhạn nghiêm túc lắng nghe lời Thải Nguyệt nói, áy náy bảo: “Là ta liên lụy tới ngươi.”
Nếu không phải tại nàng, Thải Nguyệt sẽ không trải qua những chuyện ấy.
Thải Nguyệt lắc đầu: “Tiểu thư nói gì thế? Ngài đi đâu nô tỳ sẽ theo đó, đừng nói có liên lụy hay không, dù phải đánh cược mạng sống vì ngài, nô tỳ cũng sẵn lòng.”
Hốc mắt Triệu Quy Nhạn hơi nóng lên, trong lòng nàng ấm áp.
Thải Nguyệt hỏi thêm về tình trạng của Triệu Quy Nhạn. Để Thải Nguyệt không lo lắng, Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng bâng quơ chọn vài lời hay nói cho nàng ấy nghe.
Nhưng Thải Nguyệt muốn xem vết thương của Triệu Quy Nhạn, Triệu Quy Nhạn không lay chuyển được nàng ấy, đành vén ống tay áo lên, rồi nàng phát hiện vết thương đã được bôi thuốc. Nàng dừng tay, nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh Di.
Thấy hắn đang tập trung phê duyệt tấu chương, không hề liếc nàng dù chỉ một lần.
Hết sức lạnh nhạt.
Triệu Quy Nhạn thầm nghĩ, nhất định là tỳ nữ bôi thuốc cho nàng.
Nàng cũng không băn khoăn chuyện này nữa, buông ống tay áo xuống: “Hôm nay ngươi bị hoảng sợ, chắc mệt lắm rồi, Thải Nguyệt, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thải Nguyệt không chịu: “Nô tỳ không mệt, nô tỳ muốn ở lại đây chăm sóc ngài.”
Triệu Quy Nhạn có phần do dự, hiện giờ nàng cũng chỉ “ăn nhờ ở đậu”, sao dám xếp người vào trong lều vua?
Nàng nhìn Trình Cảnh Di xin giúp đỡ, không thấy hắn ngẩng đầu, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của nàng, lười biếng lên tiếng: “Tào Thiện Lai.”