Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hậu Trẻ – Khuẩn Ti Mộc Nhĩ - Chương 13

Trong lúc tế lễ, trước biết bao ánh mắt chăm chú của đám đông, Triệu Quy Nhạn cứng đờ người, sợ phá hỏng buổi tế lễ. May mắn thay, nàng chỉ cần làm theo động tác của Trình Cảnh Di nên không xảy ra sai sót nào.

Triệu Quy Nhạn không dám xin Trình Cảnh Di cho nàng một tín vật trừ tà vào lúc này, nàng đã vội vàng rời đi ngay khi buổi tế lễ kết thúc.

Thải Nguyệt đã đợi phía dưới sân khấu từ lâu, xuất thân của nàng ấy thấp kém, không được lên đài tế.

Thấy Triệu Quy Nhạn, nàng ấy lo lắng bước tới đỡ lấy thân thể mềm mại yếu ớt của nàng.

Ban nãy nàng ấy đứng bên dưới nhìn lên mà trong lòng còn run sợ, bây giờ nàng ấy chỉ thấy may mắn: “Tiểu thư, may thay Bệ hạ chăm sóc ngài, thực hiện các động tác chậm hơn. Bằng không, ngài không hiểu nghi thức tế lễ, chẳng phải sẽ làm trò cười sao?”

Triệu Quy Nhạn thầm nghĩ, thảo nào khi tiếng đàn sáo lên cao trào, động tác của Trình Cảnh Di lại không nhanh không chậm, hoá ra hắn cố ý làm vậy.

*

Tế lễ xong, các vương công đại thần chuẩn bị nhổ trại về thành.

Triệu Quy Nhạn ngồi trong lều, đợi Trình Cảnh Di quay lại để tạm biệt hắn.

Nếu Triệu Thanh Hồng cũng ở đây, tất nhiên nàng phải trở về cùng ông.

Triệu Quy Nhạn hỏi Tào Thiện Lai khi nào Trình Cảnh Di mới trở về, nhưng Tào Thiện Lai cũng không rõ, chỉ cẩn thận hầu hạ Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn chờ mãi vẫn không thấy Trình Cảnh Di quay lại, nàng ngồi ở trong chán muốn chết, bèn lén lút vén cửa lều lên, thấy bên ngoài mọi người rất bận rộn, ai nấy cũng khuân vác đồ đạc.

Bỗng nhiên, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, hai mắt sáng lên, nàng nhấc váy chạy ra ngoài.

“Đại nhân!”

Dương Lâm đang kiểm kê binh khí, đằng sau bất chợt truyền đến một giọng nói trong trẻo như chim oanh mùa xuân, hắn ta sửng sốt, quay đầu nhìn.

“Bái kiến Hoàng hậu… Triệu tiểu thư.” Dương Lâm cụp mắt, không dám nhìn nàng, cung kính ôm quyền hành lễ.

Vì nàng vẫn chưa chính thức sắc phong nên về cách xưng hô, Dương Lâm đắn đo một lát rồi mới chọn được một kiểu gọi ổn thỏa.

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, vô cùng vui vẻ: “Đại nhân không cần đa lễ, hôm qua ta vẫn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của đại nhân đấy.”

Dương Lâm vốn tưởng Triệu Quy Nhạn tới hỏi tội, hiện giờ nghe nàng nói thế, vậy có nghĩa Tào Thiện Lai đã không kể tình hình thực tế cho Bệ hạ.

Hắn ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trải qua một ngày đầy sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng con đường làm quan của mình sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.

Dương Lâm nói: “Lời này của Triệu tiểu thư thuộc hạ không dám nhận.”

Mặt Dương Lâm hơi nóng lên, trong lòng hổ thẹn, lúc ấy mình còn định dâng tín vật của nàng cho Tào Thiện Lai, hắn ta không xứng với tiếng cảm tạ của nàng.

“Đại nhân, hôm qua vì muốn chứng minh lai lịch, ta đã đưa cho đại nhân một cây trâm, không biết đại nhân còn nhớ không?” Triệu Quy Nhạn nhiệt tình hỏi.

Dương Lâm gật đầu: “Nhớ.”

Triệu Quy Nhạn ngượng ngùng cười: “Không biết đại nhân có thể trả cho ta không?”

Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Lâm, nàng còn tưởng hắn ta hiểu lầm ý nàng, vội vàng giải thích: “Ta không nghi ngờ nhân phẩm của đại nhân, hay nghi ngờ ngài sẽ tự ý giấu cây trâm gì cả. Chẳng qua cây trâm ấy do một người quan trọng tặng cho ta, đối với ta thì nó quý giá lắm. Thế nên bây giờ ta mới chủ động đòi về, không có ý gì khác, mong đại nhân chớ hiểu lầm.”

Dương Lâm trả lời: “Thuộc hạ không giữ cây trâm ấy.”

Hắn ta dừng một nhịp, giọng điệu càng thêm cung kính: “Hiện giờ trâm đang ở trong tay Bệ hạ.”

“Bệ hạ sao…” Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng vật vẫn về nguyên chủ?

– Khi vào cung nàng nhớ cài trâm này.

Nhớ về lời nói dạo trước của Trình Cảnh Di, Triệu Quy Nhạn mím môi, xem ra mình vẫn phải đến gặp Trình Cảnh Di để lấy lại cây trâm rồi.

Rối rắm hồi lâu, Triệu Quy Nhạn lấy hết can đảm tới tìm Trình Cảnh Di.

Tào Thiện Lai ngăn cản nàng, cười: “Triệu tiểu thư, ngài vui lòng đợi nô tài vào bẩm báo một tiếng nhé.”

“Làm phiền Tào tổng quản rồi.” Triệu Quy Nhạn nhẹ giọng nói.

Tào Thiện Lai xoay người vào lều, chẳng mấy chốc y đã đi ra, mỉm cười: “Triệu tiểu thư, Bệ hạ mời ngài vào đấy.”

Triệu Quy Nhạn gật đầu, cúi đầu nhẹ tránh cửa lều bông, khom người bước vào.

Exit mobile version