Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hậu Trẻ – Khuẩn Ti Mộc Nhĩ - Chương 15

Đêm khuya, các viện trong phủ đã tắt đèn hết. Suốt dọc đường, Triệu Quy Nhạn để ý, phát hiện đây không phải hướng đi đến Phúc Chính Viện.

Mà như đang tới Phúc Thọ Đường.

Phúc Thọ Đường là nơi ở của lão phu nhân trong phủ, vì quanh năm bà dâng lễ Phật bên ngoài nên ít người qua lại con đường này.

Dưới đất còn đọng tuyết, Triệu Quy Nhạn giẫm lên phát ra tiếng xào xạc.

Triệu Quy Nhạn bước chậm rãi, trong đầu đã có suy đoán.

Lão phu nhân cúng bái Phật ở chùa Hương Tích, còn nàng gặp phải sơn tặc, không đến được chùa Hương Tích, cộng thêm “lời khai” của xa phu.

Dương thị mời lão phu nhân về.

Bằng chứng tựa núi, e rằng hiện tại họ muốn đối chất với nàng.

Thái độ Triệu Quy Nhạn hờ hững, nàng im lặng theo sau Trần quản gia.

Trần quản gia đi rất nhanh, dường như cố ý để nàng phải tốn sức đuổi theo.

Nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn từ tốn, không muốn để ông ta được toại nguyện.

Còn ông ta đi quá nhanh, buộc phải dừng lại đợi nàng.

Khi đứng yên, hơi lạnh ngấm vào người nhiều hơn, chỉ trong chốc lát Trần quản gia đã hết cách, đành cắn răng đi chậm lại.

Tất nhiên Triệu Quy Nhạn biết ý đồ của Trần quản gia, nàng chỉ lạnh lùng quan sát nhưng không hề chỉ trích.

Trần quản gia là kẻ tiểu nhân, giẫm thấp nịnh cao, hai ngày trước còn trơ tráo nịnh bợ nàng. Hiện giờ nghe đồn nàng mất trong sạch, ông ta lại hận không thể ra sức lên mặt với nàng. Dường như chỉ khi làm vậy, ông ta mới có thể quên đi mấy việc hèn mọn nịnh bợ lúc trước.

Hạng người này, một ngày nào đó sẽ bị trừng phạt vì lòng dạ nịnh hót của mình.

Triệu Quy Nhạn sẽ chống mắt lên xem.

Đèn trong Phúc Thọ Đường thắp sáng trưng, nha hoàn trước cửa thấy Trần quản gia đang dẫn Triệu Quy Nhạn tiến về hướng này, nàng ta nhẹ nhàng vào phòng. Chẳng mấy chốc nha hoàn đã xoay người bước ra, mời nàng vào.

Tấm rèm màu xanh đen được vén lên, mùi son phấn nồng nặc ùa vào mũi nàng.

Mọi lối cửa nẻo trong phòng đều đóng kín, đốt than, xông hương, kết hợp với mùi của đủ loại son phấn trên người các nữ quyến, dù hương thơm dễ chịu cỡ nào thì bây giờ cũng biến thành một thứ mùi khiến người ta choáng váng.

Triệu Quy Nhạn nhíu mày rồi giãn ra ngay, đè nén cảm giác ngột ngạt trong ngực, nàng chậm rãi bước vào.

Căn phòng chật kín người, chẳng ánh mắt nào có thiện ý. Gần đây địa vị của Triệu Quy Nhạn ở trong phủ rất nổi bật, nhiều người nảy sinh lòng ghen ghét.

Hiện giờ nghe tin nàng “bỗng dưng tự vẫn”, không, mất tấm thân trong sạch còn đau đớn hơn cả cái chết, đó là vực thẳm, họ thấy sảng khoái, nóng lòng tới xem trò hay.

Con người luôn như thế.

Nếu một người vẫn luôn thấp kém hơn họ lại trở thành người mà họ phải ngước nhìn, trong lòng họ sẽ mất cân bằng, nhưng họ vẫn có thể a dua nịnh hót như chưa từng xảy ra việc gì.

Song, một khi người này rơi vào hoàn cảnh tồi tệ, họ sẽ chọn quên đi việc lúc trước mình đã nịnh bợ nàng thế nào, thậm chí còn chế giễu nàng bằng ác ý lớn hơn.

Triệu Quy Nhạn điềm nhiên đến giữa phòng, lần lượt hành lễ.

“Bái kiến lão phu nhân, bái kiến mẫu thân và các vị thẩm thẩm.”

Ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu tiên là một bà cụ với mái tóc hoa râm, diện áo Như Ý hoạ tiết con dơi màu lam, trâm cài tóc bằng mã não khiến búi tóc gọn ghẽ, trông bà rất uy nghiêm.

Đây là lão phu nhân Phương thị, hiện giờ bà là người có vai vế lớn nhất trong phủ.

Exit mobile version