Lý ma ma bên người Phương thị nhẹ nhàng tiến vào, lạnh nhạt thông báo: “Lão phu nhân, Trần Nhị đã chết.”
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, có người khó chịu che miệng, tái mét mặt mày.
Phương thị thản nhiên nói: “Tìm một bãi tha ma ném bừa đi, ta nhớ hắn còn hai đứa con trai đang làm việc trong phủ nữa, cũng bán nốt.”
Giọng điệu thờ ơ của bà khiến Triệu Quy Nhạn e ngại vô cớ.
Trước đó bà lão cũng đối xử khá hiền lành với nàng, lúc này lại cho nàng thấy sự tàn nhẫn của một người từng làm chủ mẫu quản lý việc gia đình.
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, sực tỉnh ra.
Lão phu nhân quả quyết xử lý Trần Nhị, chưa chắc không có hàm ý cảnh cáo nàng.
Lão phu nhân luôn mặc kệ chuyện trong phủ, đây là lần đầu tiên gặp mặt nàng, khoan bàn tới tình bà cháu gì giữa hai người, xa phu hãm hại nàng, tất nhiên bà cũng không yêu thương nàng như lời bà vừa nói.
Điều duy nhất khiến bà coi trọng, chỉ có vị thế hiện giờ của nàng.
Hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy.
Lão phu nhân thẳng tay xử tử xa phu, e rằng chỉ vì tức giận hắn suýt huỷ hoại tương lai của phủ Vinh Quốc công.
Nếu giờ phút này nàng thật sự vác tấm thân ô uế trở về, chỉ sợ người bị xử lý chính là mình.
Tay chân Triệu Quy Nhạn lạnh ngắt, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai. Nàng cắm móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau khiến nàng lập tức lấy lại tỉnh táo.
Trong thoáng chốc, vài phần thân thiết mà ban nãy lão phu nhân nhắc đến mẹ ruột nàng cũng tan biến.
Là nàng ngây thơ, ngoại trừ a tỷ, trong phủ Quốc công rộng lớn này làm gì có ai thật lòng quan tâm nàng?
Phương thị không chú ý tới thái độ khác thường của Triệu Quy Nhạn, bà cầm chén trà nhỏ, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Không cam lòng để chuyện này trôi qua trong nhẹ nhàng như thế, Triệu Vân Oanh không nhịn được mà hỏi: “Nếu ngũ muội muội kể Bệ hạ đã cứu ngươi, vậy chắc hẳn Bệ hạ cũng biết ngươi gặp phải chuyện gì đúng không? Không biết Bệ hạ có nói gì không?”
Phương thị cũng ngẩng đầu, dừng mắt trên người Triệu Quy Nhạn.
Đúng vậy, nàng còn trong sạch hay không không quan trọng, quan trọng là Bệ hạ nghĩ về nàng thế nào.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng ngẩng đầu, nở nụ cười: “Bệ hạ đến vùng ngoại ô phía Bắc đón mùa đông, trùng hợp thấy ta thoát khỏi miệng hổ thì sai thái y tới khám và điều trị cho ta, để ta cẩn thận dưỡng thương, ngoài ra Bệ hạ cũng không nói gì thêm.”
“À đúng rồi.”
Cứ như mới nhớ ra điều gì, Triệu Quy Nhạn kể: “Trước khi hồi cung, Bệ hạ đã đưa con hai chuỗi tràng hạt. Một chuỗi dành cho lão phu nhân, Bệ hạ bảo ngài ấy nhớ lão phu nhân thờ Phật, bèn tặng ngài chuỗi tràng hạt này, còn nhờ con thay mặt ngài ấy vấn an ngài nữa. Chuỗi kia là của mẫu thân, ngài ấy biết con lên chùa Hương Tích để cầu phúc cho mẫu thân, hiện giờ con lại không thể đến chùa Hương Tích, nên ngài ấy đưa con một chuỗi tràng hạt, nói rằng nó đã mang theo long khí của ngài ấy, ít nhiều gì cũng có thể xua đuổi tà ma ạ.”