Editor: Dứa
Hôm sau không phải học lễ nghi, Triệu Quy Nhạn hiếm khi được ngủ nướng thế này.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, các vị nữ quan nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ Triệu Quy Nhạn rửa mặt.
Người trong cung làm việc luôn im lặng nhỏ nhẹ, gọn gàng ngăn nắp, rất có trật tự, trôi chảy hơn hẳn nha hoàn phủ Quốc công.
Thải Nguyệt cẩn thận học theo, nghĩ đến lúc ấy có thể tích lũy thêm ít kinh nghiệm chăm sóc Triệu Quy Nhạn.
Vài ngày qua nàng ấy vướng chân vướng tay, chỉ đành đứng một bên trơ mắt quan sát, trong lòng giận bản thân thô kệch vụng về, lo lắng khi tiến cung mình sẽ làm Triệu Quy Nhạn mất mặt.
May thay các nữ quan cũng không giấu nghề, thường xuyên nhắc nhở nàng ấy, hiện giờ nàng cũng trở nên thành thạo hơn nhiều.
Triệu Quy Nhạn ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, Phương Lam khéo tay giúp nàng búi tóc đuôi ngựa, cài thêm trâm màu xanh ngọc điểm xuyết hạt ngọc trai, trông nàng rất xinh đẹp diễm lệ.
Cuối giờ Thìn, nữ quan của Thượng Y Cục tới phủ Quốc công.
Thải Nguyệt đón các nàng vào gian trong. Sau khi hành lễ, các nữ quan cung kính đo kích thước, lúc xong việc họ vốn nên lui xuống nhưng nữ quan dẫn đầu lại chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, thần theo lệnh của Thái hậu nương nương, mời ngài tiến cung một mình.”
Triệu Quy Nhạn vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực, Thái hậu muốn gặp nàng?
“Có chuyện gì sao?”
“Nương nương không cần hỏi nhiều, đến rồi ắt sẽ biết.”
Nàng muốn thăm dò lý do, nhưng nhìn thái độ không thấu tình người của nữ quan, nàng cũng không hỏi được gì.
“Nhạn Nhạn, sau này nếu gặp Thái hậu nương nương ở trong cung, muội nhất định không được mất lễ nghĩa. Thái hậu nương nương… nghiêm khắc, ngài ấy uy quyền bức người, muội nhát gan, tránh được thì nên tránh.”
Lời dặn của Triệu Thanh Loan vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ngay cả người dịu dàng hiền thục như Triệu Thanh Loan còn thấy Thái hậu nương nương khó sống chung, chỉ sợ tính cách của Thái hậu không dễ hoà hợp thật…
Trong lòng Triệu Quy Nhạn lo sợ bất an, thánh chỉ tứ hôn đã ban bố vài ngày rồi nhưng cũng chưa thấy Thái hậu thể hiện thái độ gì. Hiện giờ bà ta lại chọn thời điểm trước buổi đại hôn ba ngày tìm nàng hỏi chuyện.
Theo phong tục cưới xin của Đại Ngụy, trước hôn lễ ba ngày tân lang tân nương không thể gặp mặt, nếu không sẽ xảy ra xui xẻo.
Nàng muốn đến tìm Trình Cảnh Di nhờ giải vây, cũng không thể phá huỷ tập tục này.
Nếu Thái hậu có ý đồ xấu, một mình nàng vào cung, chẳng phải sẽ không có cách nào cầu cứu sao?
Nhưng cũng không thể làm trái ý Thái hậu, nàng đành cắn răng gật đầu: “Mong nữ quan đợi một lát, để ta chỉnh lại lớp trang điểm rồi sẽ theo ngài vào cung.”
Nữ quan Thượng Y Cục không vui: “Hy vọng Hoàng hậu nương nương đừng làm vi thần khó xử, việc đo kích thước cho ngài đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Nếu tiếp tục chờ ngài trang điểm chải chuốt, không biết sẽ chậm trễ thêm bao nhiêu canh giờ nữa. Chẳng lẽ ngài định bắt Thái hậu nương nương phải chờ ngài?”
Triệu Quy Nhạn căng thẳng, nàng đã xác định được vài phần.
Thái hậu đang cắt hết đường lui của nàng.
Nàng mím môi, mỉm cười đứng dậy: “Là ta suy xét không kỹ, vậy chúng ta lập tức xuất phát thôi.”
Nữ quan Thượng Y Cục làm động tác mời, Triệu Quy Nhạn chậm rãi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Thải Nguyệt, Triệu Quy Nhạn âm thầm nhét một món đồ vào tay nàng ấy.
Thải Nguyệt ngẩng đầu kinh ngạc.
Lúc bước qua cửa, Triệu Quy Nhạn quay đầu liếc nhìn Thải Nguyệt.
Nàng thấy Thải Nguyệt nhìn đồ trong tay, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, Triệu Quy Nhạn lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Nàng nhét ngọc bội của Trình Cảnh Di cho Thải Nguyệt. Tuy không thể gặp hắn, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện trong cung Thái hậu, Trình Cảnh Di có thể tới giúp nàng rời đi cũng tốt.
Không biết vì sao, nàng chỉ cần nghĩ như vậy, trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng sẽ thả lỏng hơn hẳn.
Cỗ kiệu lắc lư, Triệu Quy Nhạn ngồi bên trong nghe thấy tiếng người ngoài đường nhỏ dần. Kiệu đi được hồi lâu, thậm chí nàng còn nghe được âm thanh binh khí va chạm.
Triệu Quy Nhạn lén mở rèm ra một chút, thấy cách đó không xa là Chính Thanh Môn. Cửa cung cao chót vót, vài hàng thị vệ đeo trường kiếm bên hông canh giữ ngoài cửa.
Đằng sau cánh cổng này chính là hoàng cung…