Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hậu Trẻ – Khuẩn Ti Mộc Nhĩ - Chương 26

Lông mi Triệu Quy Nhạn run rẩy, trái tim thấp thỏm bất an bỗng ổn định lại.

Nàng chậm rãi đặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình lên lòng bàn tay Trình Cảnh Di. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, nàng chợt hiểu phần nào câu thơ cổ kia.

“Nắm lấy tay người, bên nhau đến già.”

Khi nàng đặt tay mình vào tay nam tử khác, cũng đồng nghĩa, nàng đã giao phó nửa đời mình cho người ấy.

Phu thê một thể, phúc họa có nhau.

Trình Cảnh Di chậm rãi gập các ngón tay, giữ chặt bàn tay trắng nõn kia trong lòng bàn tay mình.

Không nơi nào trên người nàng mà không trân quý mong manh, ngay cả tay cũng chỉ bằng nửa bàn tay hắn, nho nhỏ mềm mại.

“Sợ à?”

Trình Cảnh Di dịu dàng nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn định lắc đầu, nhưng bàn tay nhỏ lạnh lẽo vẫn ướt đẫm mồ hôi, nàng do dự một chút rồi gật đầu nhẹ.

Trình Cảnh Di mỉm cười dẫn nàng tiến về phía trước, giọng nói luôn êm ái.

“Đừng sợ.”

“Nàng là Hoàng hậu cao quý vô song được trẫm dùng kim ấn sách bảo nghênh đón. Chỉ cần nàng còn ở trong hoàng cung này một ngày, trẫm sẽ bảo vệ nàng một ngày bình an.”

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng dao động, trong lòng yên tâm phần nào.

Trình Cảnh Di nói chuyện không khéo, nhưng từng câu từng từ đều là miệng vàng lời ngọc.

Bấy giờ Triệu Quy Nhạn không hề biết rằng, trong vài chục năm tới, lời hứa này sẽ bảo vệ nàng vô lo một đời, cho phép nàng được thịnh sủng, cũng che chở chu đáo cho nàng suốt kiếp.

Triệu Quy Nhạn tiến từng bước lên bậc cẩm thạch trắng, ngọc trên mũ phượng đung đưa phát ra âm thanh dễ nghe.

Triều phục Hoàng hậu nặng trịch, bước nào của Triệu Quy Nhạn cũng từ tốn. Còn Trình Cảnh Di chỉ nhẹ nhàng chậm rãi đi, hắn không thúc giục mà đồng hành cùng nàng.

Cuối cùng Triệu Quy Nhạn cũng đến vị trí cao nhất, hai người chia làm hai bên.

Nàng mượn khe hở phía dưới khăn trùm để nhìn biển người đông đúc.

Đế Hậu trở về vị trí, tất cả quan lại chúc mừng.

Kết thúc lễ thành hôn, Triệu Quy Nhạn được nữ quan đỡ lên xe phượng. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng về Phượng Nghi Cung – nơi ở của Hoàng hậu.

Phượng Nghi Cung, cung điện nơi Hoàng hậu các triều đại sinh sống.

Triệu Thanh Loan cũng từng sống ở đó.

Trong một năm ấy, nàng luôn được bí mật triệu kiến vào cung bầu bạn với a tỷ, trong cung nàng cũng đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.

Triệu Quy Nhạn không xa lạ với nó, nói không chừng còn quen thuộc từng ngọn cây ngọn cỏ trong cung hơn cả Trình Cảnh Di.

Xe phượng dừng lại, nữ quan đỡ nàng xuống xe.

Bên ngoài cửa cung quen thuộc, ngoài các cung nữ đang kính cẩn quỳ gối, nàng còn thấy một số gương mặt thân thuộc đã từng hầu hạ Triệu Thanh Loan. Mũi Triệu Quy Nhạn cay xè, nàng suýt rơi nước mắt.

Như thể mọi thứ chưa bao giờ thay đổi, như thể chỉ cần nàng bước vào cửa cung này, a tỷ vẫn sẽ mỉm cười dịu dàng đứng đợi nàng trên bậc thềm.

“Hoàng hậu nương nương?”

Nữ quan thấy nàng sững sờ, thấp giọng gọi một câu.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt, nở nụ cười một lần nữa, thẳng lưng kiên định bước vào.

Phượng Nghi Cung đã được sắp xếp lại để chuẩn bị cho hôn lễ của Đế Hậu, chữ hỷ dán khắp nơi, nến đỏ cháy cao chiếu sáng toàn bộ cung điện nguy nga lộng lẫy, khiến khung cảnh xung quanh trở nên rực rỡ lung linh.

Triệu Quy Nhạn cho các cung nhân lui xuống, nàng ngồi ngay ngắn trên giường cưới, đợi Trình Cảnh Di tới hoàn thành nốt lễ hợp cẩn.

Việc chờ đợi luôn tra tấn người khác, huống chi mũ phượng này nặng trịch đè xuống khiến cổ nàng đau đớn. Triệu Quy Nhạn thấy trong điện không còn ai, lén lút xoa cần cổ nhức mỏi.

Nàng nâng tay lên, ống tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng như ngọc. Giữa ánh nến mờ ảo, sự tương phản giữa sắc đỏ và màu trắng càng mang đến cảm giác ấm áp bắt mắt.

Trình Cảnh Di vừa bước vào đã thấy cảnh tượng quyến rũ như vậy, hắn khựng một nhịp, hắng giọng một tiếng.

Triệu Quy Nhạn giật mình, hoảng hốt bỏ tay xuống, cũng không biết vì sao ống tay áo lại móc vào lông đuôi phượng hoàng trên mũ phượng, kéo nhẹ là ngọc bội kêu leng keng.

Exit mobile version