Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hậu Trẻ – Khuẩn Ti Mộc Nhĩ - Chương 29

Bầu không khí yên tĩnh, khói xanh bốc lên từ chiếc lò đồng hoạ tiết chim chóc bốn phương, lượn lờ khắp nơi. Trong điện đốt trầm hương và đàn hương, ngửi rất dễ chịu.

Triệu Quy Nhạn nằm trên giường, vốn dĩ buổi sáng còn mệt mỏi, nhưng hiện giờ nằm trên đệm chăn êm ái, nàng lại trằn trọc không ngủ được.

Nàng mở to mắt, nhìn rèm giường họa tiết hình quả lựu đỏ rực trên đỉnh đầu, thở dài.

Thải Nguyệt đợi hầu bên giường nghe thấy tiếng thở dài của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, ngài sao vậy?”

Nhận ra Thải Nguyệt còn thức bên ngoài, Triệu Quy Nhạn lập tức tỉnh táo, trở người, gác chiếc cằm xinh xắn lên cánh tay: “Thải Nguyệt, ngươi nói xem, vì sao sáng nay Bệ hạ lại tức giận?”

Thải Nguyệt mấp máy môi, nhưng không biết nên giải thích với nàng thế nào.

Hình như Bệ hạ không tức giận với Triệu Quy Nhạn, mà trông có vẻ đang giận dữ với chính mình hơn.

Thật ra Thải Nguyệt cũng không hiểu lắm, nàng ấy không lanh lợi như các nha hoàn khác. Sống với Triệu Quy Nhạn trong hậu viện từ nhỏ, nàng ấy cũng ít trải đời như Triệu Quy Nhạn.

Song, nàng ấy luôn cảm thấy, bất luận ra sao, Bệ hạ… dường như cũng không bao giờ nổi giận với tiểu thư nhà mình.

Thải Nguyệt hơi kinh ngạc vì những suy nghĩ trong đầu mình, Bệ hạ là người thế nào chứ? Hắn uy nghiêm đáng sợ, sắc sảo khó dò, địa vị tôn quý, sao nàng ấy dám nghĩ như thế?

Nhưng ngẫm lại, nàng ấy thấy đó là điều hiển nhiên, tiểu thư nhà mình xinh đẹp, tính tình ngây thơ đáng yêu, Bệ hạ khoan dung hơn cũng là chuyện bình thường.

Thải Nguyệt ngẫm nghĩ, có lẽ do Triệu Quy Nhạn hoạt bát quá, khiến Trình Cảnh Di cảm thấy phiền. Nàng ấy nói: “Nương nương, sau này ngài vẫn nên chú ý đến hành vi cử chỉ một chút. Bệ hạ không thích ồn ào đâu, lúc nào ngài cũng hấp tấp, ầm ĩ lắm.”

Triệu Quy Nhạn “Ồ” một tiếng, nàng nghĩ lại, ở trước mặt Trình Cảnh Di, quả thực mình đã thoải mái quá.

“Ta chỉ thấy Bệ hạ là người rất tốt, đối xử với ta cũng tốt. Ngoại trừ ngươi và a tỷ, ngài ấy là người đối xử với ta tốt nhất, nên mới không cầm lòng được mà thân thiết với ngài ấy hơn chút.”

Triệu Quy Nhạn tủi thân: “Ta thật sự nghĩ mùi của nghiên mực rất thơm, muốn ngài ấy ngửi thử, nhưng ngài ấy phản ứng hơi mạnh…”

Hiện giờ, Triệu Quy Nhạn vẫn hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh Trình Cảnh Di sa sầm mặt vội vàng sải bước rời khỏi Phượng Nghi Cung.

Thái độ hận không thể lập tức thoát khỏi Phượng Nghi Cung, thoát khỏi nàng của hắn, trong mắt nàng, nhìn cực kỳ khó chịu.

Trái tim nhói lên, Triệu Quy Nhạn trở mình, kéo chăn gấm lên trên cổ, suy nghĩ lung tung hồi lâu mới lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Trong Lưỡng Nghi Điện, Tào Thiện Lai nhẹ tay gảy gảy tâm nến, ánh nến càng sáng hơn.

Y liếc nhìn đồng hồ cát, đã qua giờ Tý.

Trước nay Trình Cảnh Di luôn cần cù, thường xuyên xử lý chính sự tới đêm khuya. Nhưng theo Tào Thiện Lai quan sát, tối nay Trình Cảnh Di không hề giải quyết chính sự, mà đang sao chép kinh thư.

Cuốn Bát Nhã Tâm Kinh bị hắn chép đi chép lại, trên bàn dưới đất rải đầy kinh văn đã được viết.

Khi thấy Trình Cảnh Di tiếp tục đổi một tờ giấy Tuyên mới, Tào Thiện Lai biết trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ không được ngủ.

Y quay lưng về phía Trình Cảnh Di, lén lút ngáp nhẹ.

“Buồn ngủ?”

Phía sau bất chợt truyền đến một giọng nói lạnh lùng trầm thấp, suýt dọa Tào Thiện Lai sợ mất mật.

Tào Thiện Lai cung kính đáp: “Nô tài không buồn ngủ ạ.”

Trình Cảnh Di ném bút, màu mực thấm xuống và loang ra, che mất chữ viết trên giấy khiến chúng hoàn toàn thay đổi.

Sắc mặt Trình Cảnh Di hiện lên vài phần u ám, hắn giẫm lên kinh văn trải đầy đất. Giữa ánh nến, tướng mạo tuấn tú như tùng như trúc ấy trông có vẻ càng lạnh lẽo cô đơn.

Kinh văn dưới đất vang lên tiếng sột soạt, Trình Cảnh Di chậm rãi bước về phía nội điện.

Tào Thiện Lai nhìn thoáng qua mặt bàn, chỉ thấy một mảng mực lớn đen kịt, y luống cuống, sao lại đột nhiên ngừng chép?

Y nhìn chữ viết sắc bén trên những tờ giấy dưới đất, chúng tựa như ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm nơi biên giới phía Bắc buốt giá thấu xương, xộc lên luồng khí giết chóc.

Tào Thiện Lai thầm thấp thỏm, kinh thư cần giữ tĩnh tâm để viết lại ra nông nỗi này, đủ để y nhận thấy trong lòng Trình Cảnh Di chẳng hề bình yên.

Y cẩn thận cúi người nhặt lên.

Chữ viết đẹp như thế, thư pháp của Bệ hạ ngàn vàng khó cầu, chẳng lẽ y không nên cất giữ kỹ sao?

Trình Cảnh Di thản nhiên nói: “Đốt hết đi.”

Tào Thiện Lai cứng đờ người, nhìn chồng kinh thư dưới đất mà xót xa không thôi.

Nhưng dù y không nỡ cỡ nào, cũng chỉ đành nhịn đau, không dám trái lệnh Trình Cảnh Di.

Tào Thiện Lai nhặt từng tờ giấy bước đến trước bàn, định dọn dẹp thì bất ngờ phát hiện trên tờ giấy khiến Trình Cảnh Di dừng bút kia, có một chữ “Nhạn” bị dính mực.

Tào Thiện Lai giật mình, không biết nghĩ tới chuyện gì, y vội vàng cúi đầu, nhanh chóng thu dọn giấy Tuyên trên bàn. Y tắt nến, rón rén lui ra ngoài.

Exit mobile version