Trình Cảnh Di cảm nhận được một lực mềm mại nhẹ nhàng trên đầu mình, thực chất hành động này rất bất kính. Nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề thấy tức giận hay bị xúc phạm, chỉ cảm giác thiếu nữ đang tươi cười trước mặt ấm áp xiết bao.
Nàng tựa vầng dương hé rạng, vừa mãnh liệt vừa xán lạn, soi sáng khắp đáy lòng hắn.
Hiếm khi Trình Cảnh Di ngẩn người, nhìn nàng không chớp mắt.
Triệu Quy Nhạn rút tay về, thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, nàng hơi lo lắng.
Hắn sẽ không tức giận chứ?
Triệu Quy Nhạn nhảy xuống giường, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài giận à? Trước đây mỗi lần ta gặp ác mộng, a tỷ sẽ vỗ về ta như vậy. Trong lúc nhất thời, ta quên mất không được mạo phạm long thể.”
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ ra, sờ hay chạm vào đầu Đế vương là tội bất kính.
Trình Cảnh Di nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Trẫm không giận.”
Triệu Quy Nhạn mím môi, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trình Cảnh Di tức giận, nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Hình như nàng cứ khiến hắn nổi giận hoài?
Triệu Quy Nhạn có phần nản lòng, nàng luôn quên mất vị trí của mình, luôn thoải mái quá mức trước mặt Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhìn những ngón chân xinh xắn đang cuộn tròn trên tấm thảm mềm mại, khóe môi giật giật, hắn bảo: “Mang giày vớ trước đã.”
Triệu Quy Nhạn vội ngồi xuống mép giường, cúi người xỏ chân vào giày thêu.
Sau khi được Triệu Quy Nhạn an ủi theo cách không biết nên khóc hay nên cười, Trình Cảnh Di thư thái hơn hẳn, không còn canh cánh chuyện trong mộng nữa. Bỏ lại một câu “Mau mặc đồ rồi ra ăn sáng” xong, hắn rời khỏi nội điện.
Không dám để Trình Cảnh Di đợi lâu, Triệu Quy Nhạn sai cung nữ chải búi tóc đơn giản rồi ra ngoài.
Trình Cảnh Di đã ngồi trước bàn, các cung nữ đang dọn món.
Sau khi Triệu Quy Nhạn yên vị, Trình Cảnh Di mới cầm đôi đũa ngà voi lên.
Các khớp xương của hắn rõ ràng, ngón tay thon dài tựa một viên ngọc xinh đẹp. Hắn sống trong nhung lụa từ nhỏ, cốt cách đầy cao quý, từng cử chỉ như tranh như họa, trông cuốn hút khó tả.
Triệu Quy Nhạn không nói nên lời, thầm nghĩ thảo nào người xưa thường nói sắc đẹp có thể thay cơm. Ngắm tướng mạo hắn như thế, nàng cũng không nhịn được mà ăn thêm một bát cháo đậu đỏ hạt bo bo.
Hai người lẳng lặng dùng bữa sáng, cung nữ dâng trà thơm, Trình Cảnh Di từ tốn nhấp từng ngụm.
Tranh thủ lúc cúi đầu uống trà, Triệu Quy Nhạn lén lút quan sát Trình Cảnh Di. Thấy hắn đã khôi phục vẻ điềm đạm lạnh lùng uy nghiêm thường ngày, nàng thầm kinh ngạc. Nếu không phải cảm giác khi tiếp xúc với mái tóc của Trình Cảnh Di vẫn còn vương trên đầu ngón tay, thì thậm chí nàng đã hoài nghi, một Trình Cảnh Di nàng vừa gặp ban nãy chỉ là một giấc chiêm bao của nàng.
Trình Cảnh Di chợt ngước mắt, nhìn thẳng vào nàng.
Nhìn lén bị bắt tại trận, Triệu Quy Nhạn xấu hổ, nàng lập tức cụp mắt, ngồi thẳng lưng.
Trình Cảnh Di bất ngờ xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, cứ như hắn chỉ đến để ăn sáng với nàng.
Nhưng sau khi Trình Cảnh Di rời khỏi không lâu, Lưỡng Nghi Điện đã phái người tới.
Tào Thiện Lai dẫn đầu, tiến vào thỉnh an, sau đó y nêu rõ mục đích đến.
“Bệ hạ bảo, nếu Hoàng hậu nương nương đã hoàn thành lễ nghi cũng như gặp mặt Thái hậu và các phi tần, vậy hiện tại chính là thời điểm tiếp nhận ấn phượng, xử lý hậu cung.”
Dứt lời, y cúi người nâng chiếc hộp vàng đến trước mặt nàng, hộp được làm bằng vàng ròng, bên trên chạm khắc hai con rồng phượng quấn quýt bên nhau.
Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, mở hộp ra, ấn phượng nằm yên bên trong.
Triệu Quy Nhạn vốn tưởng ấn phượng sẽ trông quyền lực khí phách, nhưng nó chỉ cỡ bằng nửa nắm tay của nàng, nhìn tinh xảo vô cùng.
Triệu Quy Nhạn bồn chồn không yên lòng, nàng thực sự không tin mình có thể quán xuyến tốt hậu cung lớn ngần ấy.
Song…
Nàng vẫn cần quyền thế.
Triệu Quy Nhạn im lặng một lát, bỗng cảm thấy áy náy. Trình Cảnh Di tin tưởng nàng như thế, còn nàng thì muốn mượn thế lực của hắn để truy tìm hung thủ giết hại a tỷ trong hậu cung này.
Tào Thiện Lai thấy Triệu Quy Nhạn đứng bất động tại chỗ.
“Nương nương?”
Triệu Quy Nhạn nhìn y, mím môi cười: “Làm phiền Tào công công rồi, giờ đây bổn cung sẽ nhận lấy ấn vàng, không phụ lòng gửi gắm của Bệ hạ.”
Một khi đã dấn thân vào con đường này, nàng không có cách nào quay đầu lại.