Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo người đàn ông.
Nàng mới gặp cách đây vài ngày.
Rõ ràng đây là người đàn ông trốn cùng nàng trong góc hòn non bộ hôm trước.
Khi người đàn ông đeo trâm cài cho nàng, Triệu Thanh Hồng chỉ im lặng đứng một bên.
Triệu Quy Nhạn không biết danh tính người đàn ông, nhưng vẫn hiểu chắc chắn là một nhân vật cao quý phi phàm.
“Sao công tử lại tặng trang sức cho ta?”
Người nọ rút tay về, lùi lại một bước: “Không phải nàng muốn vào cung sao?”
Triệu Quy Nhạn không hiểu việc vào cung và việc hắn tặng nàng cây trâm có liên quan gì.
Người đàn ông dời mắt lên, nhìn trâm cài trên tóc nàng: “Sau này cuộc sống trong cung sẽ gặp nhiều khó khăn, cây trâm này xem như phí vất vả của nàng.”
Nghe xong, Triệu Quy Nhạn bỗng hiểu ra.
Như việc mua nha hoàn vào phủ, họ sẽ đưa cho người nhà các nàng một số tiền, đây được coi là tiền bán mình.
Triệu Quy Nhạn vào cung hầu hạ quý nhân, nguyên tắc tương tự như vậy, ít nhiều gì cũng phải cho lợi lộc.
“Cây trâm đuôi phượng này quá quý giá, nếu không công tử đổi cho ta một ít bạc vụn là được, cũng tiện để ta dùng khi vào cung.”
Vừa dứt lời, Triệu Quy Nhạn định nâng tay rút cây trâm trên tóc xuống.
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ sửng sốt.
“Tiểu ngũ, món quà này đã tặng con, con phải cất giữ cẩn thận chứ!”
Triệu Thanh Hồng bỗng nhiên sốt ruột mở miệng.
Dường như lo lắng Triệu Quy Nhạn vẫn muốn trả lại đồ, Triệu Thanh Hồng vội vàng bảo: “Tiểu ngũ, ta còn chuyện quan trọng cần trao đổi với khách quý, con mau về đi.”
Triệu Quy Nhạn khuỵu gối hành lễ, vén rèm ra ngoài.
Triệu Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhận lỗi với người đàn ông: “Bệ hạ, tiểu nữ không biết lễ nghĩa, mong Bệ hạ thứ tội.”
Người đàn ông ấy là Cảnh Hoà đế, tên Trình Cảnh Di. Hắn từ tốn trả lời: “Không sao.”
Hắn không thấy đáng trách chỗ nào cả, cô nương nhỏ ngây thơ hồn nhiên, quả thực rất thú vị.
Trình Cảnh Di nhớ tới ban nãy hắn hiếm khi nói giỡn, lại bị nàng tưởng là thật. Nàng còn nghiêm túc muốn hắn lấy lại cây trâm, đổi thành bạc cho nàng, khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Cây trâm ấy mang ý nghĩa sâu xa, vượt xa giá trị tiền bạc.
Không rõ Triệu Quy Nhạn có biết không.
Trình Cảnh Di vuốt ve đầu ngón tay, thôi, khi thời cơ đến, rồi nàng cũng sẽ biết.
*
Triệu Quy Nhạn nhanh chân trở về viện của mình, thấy Thải Nguyệt đang chờ bên trong.
“Tiểu thư, lão gia nói sao?”
Thải Nguyệt vừa thấy Triệu Quy Nhạn, vội vàng lên tiếng hỏi.