Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn giật mình, cả ánh mắt lẫn nét mặt đều tràn ngập niềm vui.
“Thải Nguyệt, nếu mẫu thân ngã bệnh, vậy ta có thể ngủ tiếp không?”
Lần này Thải Nguyệt phải suy nghĩ nhiều hơn: “Hôm qua lão gia vừa cho phép ngài đi thỉnh an, xem như chính thức xác nhận danh phận của ngài, tình cờ hôm nay phu nhân lại bị bệnh sao? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, nhanh chóng chui vào chăn gấm, lộ ra nửa gương mặt nhỏ, đôi mắt đen láy trong veo: “Tất nhiên ta biết không phải chuyện trùng hợp, nhưng bất luận có phải bệnh thật không, tất cả đều do phụ thân quyết định. Dù mẫu thân trì hoãn bao nhiêu cũng không thể thay đổi được.”
Thấy Triệu Quy Nhạn đã nhìn thấu mọi việc, biết trong lòng nàng tự có tính toán, Thải Nguyệt cũng yên tâm, đắp kín chăn gấm cho nàng: “Vậy tiểu thư cứ ngủ tiếp đi.”
*
Triệu Quy Nhạn đoán không sai, Dương thị đang giả bệnh.
Bà ta không cam lòng, cuối cùng vẫn phải ghi tên Triệu Quy Nhạn dưới danh nghĩa của mình.
Bà ta cầm trâm ngọc được chế tác tinh xảo ném xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên, nha hoàn hốt hoảng nhận lỗi: “Phu nhân bớt giận.”
Dương ma ma cũng khuyên nhủ.
Dương thị hít sâu một hơi, nói: “Dọn dẹp phòng ốc đi.”
Nha hoàn vội vàng nhặt các mảnh vỡ, Dương ma ma rót một chén trà đưa cho Dương thị. Dương thị chán ghét nhận lấy, nhấp một ngụm, sau đó ném lên bàn.
“Tại sao không phải trà Long Tỉnh năm nay?”
Từ trước đến giờ chỉ viện của bà ta mới có thể sử dụng trà Long Tỉnh, bà ta còn nhớ tháng trước trong phủ vừa mới nhập về một lô trà tốt, tại sao hiện giờ lại cho bà ta uống trà cũ?
Dương ma ma lưỡng lự một lát, ăn ngay nói thật: “Lão gia đưa hết lô trà mới đó đến viện của ngũ tiểu thư rồi.”
Dương thị lập tức sầm mặt, hất mạnh chén trà xuống đất: “Tiện nhân!”
Dương ma ma thở dài, cũng không ngăn cản.
Bà ta biết rõ trong lòng phu nhân nuốt không trôi cơn giận này, cứ mãi nín nhịn thì không chừng sẽ đổ bệnh.
Dạo này, quả thực lão gia đã đặt hết tâm trí lên người Triệu Quy Nhạn, năm xưa khi đại tiểu thư tiến cung cũng không thấy lão gia xem trọng như vậy.
Hiện giờ đồ tốt trong phủ đều chuyển sang bên kia, chỉ để cung phụng nàng như một vị Hoàng hậu được sủng ái, tất nhiên phu nhân sẽ oán hận.
Phát tiết một trận, nghĩ đến con gái của mình, Dương thị ôm mặt khóc nức nở.
“Nếu Loan nhi của ta còn sống, sao họ dám đối xử với ta như thế? Loan nhi của ta vừa mới đi, những người trong phủ này đã coi thường bỏ bê ta rồi!”
Dương thị khóc một lát, căm hận mắng: “Con nhỏ bạc bẽo mất hết lương tâm đó, dạo trước Loan nhi đối xử với nó không tệ, nó lại lấy oán trả ơn. Hiện tại còn chưa tiến cung, lão gia đã cung phụng như vậy, sau này nó tiến cung, có phải ta nên tìm một cây cột đâm đầu vào chết đi, để tránh cản trở tầm mắt của họ không?”
Dương ma ma nghe xong, kinh hãi nói: “Phu nhân, ngài nói gì thế! Lão gia chỉ cho lòng tốt trước khi ngũ tiểu thư tiến cung thôi, để sau khi nàng tiến cung sẽ quan tâm Triệu gia nhiều hơn. Trong lòng lão gia, ngài vẫn là người vợ mà ông tôn trọng nhất, ngài còn là mẹ đẻ của đại thiếu gia và tam thiếu gia, ngũ tiểu thư tuyệt đối không thể so sánh được!”
Dưới gối Dương thị có hai trai một gái, con trai trưởng Triệu Tú Vinh thông minh từ bé, nhận được tình thương vô bờ của Triệu Thanh Hồng, vừa cập quan (*) đã được ấn định làm Vinh Quốc công đời kế tiếp.
(*) Thời cổ con trai đến 20 tuổi sẽ làm lễ cập quan (lễ đội mũ) thể hiện cho độ tuổi thành niên.
Con trai thứ Triệu Ánh Khanh còn nhỏ tuổi nhưng rất giỏi võ thuật, đã được đưa vào quân doanh rèn luyện từ lâu, hiện giờ đang làm một giáo úy không lớn không nhỏ, tiềm năng vô hạn.
Con gái cả Triệu Thanh Loan giữ vị trí Hoàng hậu, mặc dù đã qua đời, nhưng quyền lực vẫn còn.
Ba đứa con là chỗ dựa của bà ta, dù Triệu Quy Nhạn có trở thành Hoàng hậu, địa vị của bà ta vẫn vững vàng như trước.
Dương ma ma nói cũng hợp lý.
Dương thị nghĩ đến hai người con trai của mình, cuối cùng mới lấy lại bình tĩnh, bà ta cười khẩy: “Tất nhiên nàng không thể so sánh được! Nàng là cái thá gì chứ! Dù Triệu Quy Nhạn tiến cung thì đã sao, rốt cuộc vẫn phải dựa vào huynh đệ nhà mình thôi. Uổng phí cho một con bé xinh đẹp như nó, thật sự nghĩ rằng có thể sống trong hoàng cung cả đời chỉ với sự sủng ái của Bệ hạ ư? Mơ mộng hão huyền! Đợi nó tứ cố vô thân trong hậu cung, sẽ là lúc ta trút được cơn giận ngày hôm nay.”
Thấy Dương thị đã nghĩ thông suốt, Dương ma ma thở phào nhẹ nhõm.
Dương ma ma cũng cảm thấy như vậy.