Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hậu Trẻ – Khuẩn Ti Mộc Nhĩ - Chương 8

Editor: Dứa

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, cứng đờ lưng trong giây lát, nàng cố kìm nén cảm giác muốn rút ra, để mặc Triệu Thanh Hồng kéo tay mình.

Nàng sống trong hậu viện quá lâu, chẳng mấy khi gặp mặt nam tử, chỉ tiếp xúc da thịt với hai người duy nhất.

Vài ngày trước, trong lúc hoảng loạn nàng đã lôi kéo vị công tử ấy trốn đi, đó là người đầu tiên.

Triệu Thanh Hồng là người thứ hai.

Song, hai người này mang tới cho nàng cảm nhận hoàn toàn khác biệt.

Bàn tay của Trình Cảnh Di khô ráo ấm áp, khiến nàng vô cùng yên lòng.

Còn tay của Triệu Thanh Hồng, rõ ràng cảm giác chạm vào là ấm nóng, tuy nhiên lại làm nàng rét run vô cớ, là cảm giác nguy hiểm không thể ngăn cản.

Triệu Quy Nhạn đảo mắt, nhưng ông là phụ thân của nàng mà? Nàng không nên có suy nghĩ như vậy đúng không?

Triệu Thanh Hồng thấy nàng đang cúi đầu, nhìn đăm đăm vào tay ông, ông mỉm cười hài lòng.

Dù nàng oán trách ông thế nào, chung quy trong lòng vẫn mong mỏi được phụ thân coi trọng.

Triệu Thanh Hồng đích thân dẫn nàng vào từ đường, Triệu Tú Vinh đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt.

Triệu Thanh Hồng vẫn luôn giữ hình tượng người cha nghiêm khắc, không thân thiết với con cái mấy. Hiện giờ nhìn màn diễn xuất này, hắn ta khó tránh khỏi có phần bất mãn.

Phủ Vinh Quốc công luôn dựa vào công lao để tìm được chỗ đứng trong triều, một nữ tử có thể làm nên trò trống gì? Phụ thân cần gì phải quan tâm nhiều như thế?

Ông đánh giá Triệu Quy Nhạn cao quá rồi.

Triệu Tú Vinh nghĩ đến người đàn ông ngồi trên cao mỗi khi lâm triều, trong lòng dâng lên niềm tôn kính vô hạn. Người đàn ông ấy kế vị lúc còn trẻ, chỉ trong vòng mười lăm năm đã tạo nên thời đại thịnh thế mấy trăm năm của Đại Ngụy.

Hắn ta luôn mắt cao hơn đầu, nhưng hắn ta cũng có tư cách kiêu ngạo.

Hắn ta thông minh từ nhỏ, rõ ràng có xuất thân hiển hách, nhưng không dựa vào quyền thế trong nhà, mà tham gia khoa cử vào triều làm quan, hô mưa gọi gió trên triều đình. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, trong vài thập niên tới, hắn ta nhất định sẽ thăng tiến cao hơn, tiến vào nội các, trở thành Thứ phụ, thậm chí là Thủ phụ.

Một đệ tử xuất sắc của thế gia như Triệu Tú Vinh, từ trước đến nay luôn tự phụ, không ai có thể coi thường. Chỉ riêng đương kim Thánh thượng là hắn ta khâm phục từ tận đáy lòng, bái phục từ trong xương cốt.

Đối với Triệu Tú Vinh, chẳng một ai xứng với Trình Cảnh Di, ngay cả trưởng tỷ của mình cũng vậy.

Triệu Quy Nhạn cảm nhận được hai ánh mắt không thiện ý đang quan sát mình, nàng mím môi, đúng là mẫu tử liền tâm (*).

(*) Chỉ sự kết nối, thấu hiểu lẫn nhau giữa mẹ và con trai.

Người huynh trưởng chưa từng tiếp xúc này cũng ghét nàng.

May mắn thay, nàng sẽ không vì tấm lòng đạo đức giả của Triệu Thanh Hồng mà sinh ra bất cứ ảo tưởng nào. Có lẽ do mình phúc mỏng, không chịu nổi tình thân, đời này đã định sẵn không được người nhà yêu quý.

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua nỗi cô đơn, nàng không phải người có ý chí sắt đá, không có người thân bảo vệ, cuộc sống ít nhiều gì cũng có phần khó khăn.

Triệu Thanh Hồng chỉ vào bài vị phía trên, giới thiệu từng người cho nàng. Triệu Quy Nhạn cầm nén hương trong tay, cung kính bái lạy.

Sau đó Dương thị đứng trước mặt nàng, Triệu Quy Nhạn hành lễ, Triệu Thanh Hồng mời trưởng lão trong tộc chứng kiến, ghi thêm tên nàng dưới danh nghĩa của Dương thị. Và cứ như thế, nàng chính thức trở thành đích nữ phủ Vinh Quốc công.

Sau khi kết thúc nghi lễ, Dương thị kéo Triệu Tú Vinh vội vã rời đi.

Triệu Thanh Hồng lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho Triệu Quy Nhạn, dịu dàng nói: “Nếu đã là con gái dòng chính, cũng nên có bội ngọc.”

Con cái dòng chính của Triệu gia vẫn luôn có quy tắc đeo bội ngọc, vừa nhã nhặn vừa tượng trưng cho địa vị cao quý.

Triệu Quy Nhạn nhận lấy, đôi mắt vốn không hề để ý chợt khựng lại, ánh lên nỗi chua xót.

Đây là một đóa sen Tịnh Đế (*) nở rộ xinh đẹp.

(*) Tịnh Đế liên là hai đoá hoa sen nở trên cùng một cuống, được coi là đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, hiếm gặp, tượng trưng cho điềm lành, may mắn, thịnh vượng, sung túc. Xưa loài sen này chỉ dành để tiến vua, nên mới có tên là “Tịnh Đế”.

Nàng đã từng thấy.

Triệu Thanh Hồng bảo: “Cây Tịnh Đế liên này một nửa ở chỗ Thanh Loan, hiện giờ đã chôn chung với con bé trong hoàng lăng, nửa còn lại sẽ giao cho con.”

Triệu Quy Nhạn nghẹn ngào nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, siết thật chặt.

Khi cửa lớn của từ đường chậm rãi khép lại, Triệu Quy Nhạn quay đầu nhìn thoáng qua. Giữa ánh nến yếu ớt cô đơn lạnh lẽo, bài vị liệt tổ liệt tông Triệu thị được dựng đứng yên tĩnh ở đấy.

A tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội, đúng không?

*

Exit mobile version