Editor: Dứa
Triệu Quy Nhạn kinh hãi, không ngờ xa phu lại phản bội ngay khi vừa ra trận.
Thải Nguyệt mắng to: “Đồ chó ăn cây táo rào cây sung! Hạng thiếu đạo đức, dám bán chủ mà không sợ gặp báo ứng hả!”
Triệu Quy Nhạn ngắt lời nàng ấy, sốt ruột nói: “Mặc kệ hắn ta, chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức.”
Dứt lời, Triệu Quy Nhạn vén rèm lên, chỉ thấy đám sơn tặc nổi lên hứng thú, lao nhao tập trung về phía bên này. Khoảnh khắc thấy Triệu Quy Nhạn, chúng sững sờ tại chỗ.
Triệu Quy Nhạn thầm căng thẳng, nhanh chóng rút trâm cài trên đầu đâm mạnh vào mông ngựa.
Ngựa hí vang một tiếng, tung vó chạy điên cuồng.
Triệu Quy Nhạn bám chặt vào thành xe: “Nhảy!”
Nói xong, nàng nhắm mắt, dồn sức nhảy xuống!
Gió thổi vù vù cắt qua mặt đau đớn, Triệu Quy Nhạn ngã mạnh xuống đất, cảm nhận được cơn đau thấu tim. Nhưng nàng không dám chậm trễ một giây nào, mau chóng đứng dậy xách váy chui vào bụi gai rậm rạp ở bìa rừng.
Thải Nguyệt đáp lệch hướng, tách khỏi nàng, chui vào một bụi gai khác.
Quần áo lộng lẫy bị cắt rách, làn da non mềm rỉ máu, Triệu Quy Nhạn ngửi thấy mùi máu tanh.
Đau.
Đau quá.
Nhưng nàng không dám dừng lại, chỉ sợ nàng vừa dừng bước sẽ bị chúng bắt được.
“Nhạn Nhạn, người khác nói muội vừa lọt lòng đã khắc mẹ, là sao chổi cướp đoạt sinh mạng của mẹ ruột để ra đời, nhưng muội không thể coi thường bản thân mình. Muội là báu vật mà mẹ muội dù phải liều mạng cũng muốn hạ sinh, sinh mệnh này của muội mang theo biết bao kỳ vọng của mẹ muội, quý giá vô cùng.”
Từng lời từng câu ngày trước của a tỷ vẫn còn văng vẳng bên tai, Triệu Quy Nhạn cố nén những giọt nước mắt, chạy nhanh hơn.
Nàng muốn sống sót!
Nàng không muốn chết trong hèn nhát tại một khu rừng ở ngoại ô, bằng không thi thể sẽ bị dã thú xé nát.
Quá xấu xí.
*
Triệu Quy Nhạn không biết mình chạy được bao xa rồi, đến khi thấy một nơi trống trải, nàng đã bủn rủn chân từ lâu.
Hình như có quân đội đang đóng quân ở gần đó, nàng thấy binh lính mặc áo giáp đi tuần tra xung quanh.
Nàng vui mừng khôn xiết, nở nụ cười, gạt đám cỏ dại trước người, lảo đảo bước tới.
“Ai?”
Dương Lâm quát lớn, lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chĩa về phía Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng đáp: “Ta là… nha hoàn của phủ Vinh Quốc công, khi lên núi gặp phải sơn tặc, ta chạy trốn suốt dọc đường mới tới được nơi này. Ngài có thể cho ta nghỉ ngơi ở đây một lát không? Đợi quân đội trở về thành ta chỉ cần đi theo bên cạnh là đủ rồi ạ.”
Dương Lâm do dự một chút: “Làm sao ngươi có thể chứng minh mình là nha hoàn phủ Vinh Quốc công?”
Triệu Quy Nhạn khó xử, nàng nên chứng minh bằng cách nào đây?
Ngẫm nghĩ một chốc, nàng chậm rãi lấy một cây trâm đuôi phượng từ trong ngực ra: “Đây là đồ của tiểu thư nhà ta, ta vẫn luôn giữ nó bên người.”
Dương Lâm nhận lấy liếc thoáng qua, sau đó hắn ta kinh ngạc nhìn Triệu Quy Nhạn thêm vài lần.
Tất nhiên hắn ta nhận ra đây là đồ trong cung.
Dương Lâm không biết “chủ tử” của nàng là ai, nhưng nếu đã dùng được đồ trong cung, e rằng thân thế không tầm thường.
Hắn ta chắp tay cung kính nói: “Cô nương đợi một lát, ta phải xin chỉ thị từ chủ nhân nhà ta rồi mới có thể trả lời cô nương.”
Tự ý thu nhận người không rõ lai lịch, nếu xảy ra chuyện hắn ta sẽ bị liên lụy.
Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Tào Thiện Lai rót chén trà nóng, định bưng vào lều, chợt thấy Dương Lâm hấp tấp bước tới.
Y dừng bước, quát khẽ: “Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì? Bệ hạ đang ở trong lều, làm kinh động Bệ hạ thì mạng nhỏ của ngươi đủ bù vào không?”
Dương Lâm dừng chân, thấp giọng nhận lỗi: “Là thuộc hạ lỗ mãng, mong công công chớ trách tội.”
Tào Thiện Lai thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ban nãy, lúc tuần tra luân phiên thuộc hạ đã gặp một nữ tử, nàng nói lên núi cầu phúc đụng phải sơn tặc, sau khi liều mạng chạy trốn thì lỡ xông vào nơi này. Nàng cầu xin thuộc hạ giúp đỡ nàng, lúc chúng ta về thành thuận tiện cho nàng theo một đoạn đường. Thuộc hạ thấy khắp người nàng đầy vết thương, trông rất tội nghiệp, nên muốn xin chỉ thị của Tào công công, có thể cho nàng ở lại rồi theo chúng ta về thành không?”
Tào Thiện Lai cười khẩy, mắng: “Ngươi bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi! Đây là nơi nào? Hôm nay là ngày gì? Ngươi ngẫm cho kỹ đi! Trước tiên khoan bàn tới việc nàng thoát khỏi tay sơn tặc bằng cách nào, cứ cho rằng một nữ tử yếu đuối như nàng chạy từ chùa Hương Tích đến vùng ngoại ô phía bắc, khoảng cách xa như vậy, đường núi dốc đứng, lầy lội khó di chuyển, nhưng nàng đã thật sự vượt qua! Lùi một bước mà nói, tại sao cứ phải vào ngày hôm nay, đúng lúc Bệ hạ đi tuần, dưới bầu trời này nào có chuyện trùng hợp như thế?”