Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 32
Mạnh Ly đã thành công chuyển được sự chú ý của Lưu Ngọc Cầm: “Mày nói câu này là có ý gì? Tại sao anh chị mày không thể kết hôn hả?”
Mục đích của Mạnh Ly đã đạt được, nhưng cô lại nói với giọng điệu vô tội: “Cụ thể con không rõ, mẹ có thể hỏi hai người đó.”
Khích đến đây là được rồi, còn lại cứ để bọn họ chậm rãi xung đột nội bộ.
Lúc này, Mạnh Ly như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À, phải rồi, con sắp rời khỏi thành phố nên có thể sẽ không tham dự sinh nhật của Lương Đan vào ngày 17 tháng 10. Mọi người ăn sinh nhật vui vẻ nhé.”
Lưu Ngọc Cầm giở giọng khó chịu: “Mày đi nơi khác làm gì? Đi đâu? Mạnh Ly, rốt cuộc là mày đang làm cái quái gì vậy hả? Tao nói mày biết nhé, mày đừng có ở bên ngoài làm những chuyện khiến nhà này mất mặt…”
“Đi thăm bạn. Điện thoại của con hết pin rồi, tạm thời tới đây thôi.” Mạnh Ly thật sự không nghe nổi giọng điệu chua ngoa của Lưu Ngọc Cầm được nữa nên tìm bừa lý do, nói xong liền cúp máy.
Mạnh Ly cầm điện thoại, thở hắc một hơi.
Ý thức được mình đã tiết lộ chuyện của Mạnh Tinh, Mạnh Tinh chắc chắn sẽ trả đũa, có thể sẽ nói với Lưu Ngọc Cầm về cuộc hôn nhân của cô với Cận Thời Dược.
Đến lúc đó cô sẽ phủ nhận, bởi vì Mạnh Tinh không có bằng chứng.
Nhưng Mạnh Ly chợt nảy ra một ý, lúc này sổ hộ khẩu đã nằm trong tay cô, sự việc đã đến nước này thì cô không cần vội trả lại sổ hộ khẩu. Nếu có một ngày sự việc bại lộ, cô cũng không sợ Lưu Ngọc Cầm đá động đến mình, bởi vì trong tay cô đang giữ sổ hộ khẩu của cả nhà, lúc đó cô sẽ là người chiếm ưu thế.
Giọng cô vang vọng trên cầu thang vắng người, nhỏ dần rồi biến mất, cuối cùng trở về sự yên tĩnh vốn có.
Đèn điện thoại tắt ngắm, mọi thứ thoáng chốc tối đen.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, kéo Mạnh Ly thoát khỏi dòng suy nghĩ xa xôi. Gió đêm thổi vào mặt, cô rùng mình, cảm thấy sống lưng lạnh buốt không thể tả.
Cô nhanh chóng xoay người, đẩy cửa sau cầu thang bước ra ngoài, hành lang không có ai, đèn cảm biến bật sáng.
Có ánh sáng, trái tim không sức sống lúc này mới được xoa dịu đôi chút.
Không biết Cận Thời Dược thế nào rồi, anh đã xong việc chưa.
Cô vừa định gọi điện thoại cho anh thì nhận được tin nhắn: [Anh đi lấy xe, em ra trước cửa công ty đợi anh.]
Mạnh Ly có hơi ngạc nhiên, cô tưởng anh sẽ tìm cô, sau đó hai người cùng nhau đi lấy xe.
Chỉ là Mạnh Ly cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô đáp “Vâng.” rồi đi xuống lầu, chạy đến trước cửa công ty đợi anh.
Các phương tiện lần lượt chạy ra khỏi tầng hầm, họ là thành viên phi hành đoàn trên cùng chuyến bay với Cận Thời Dược, tất cả đều sôi nổi chào tạm biệt cô.
Mạnh Ly mỉm cười vẫy tay đáp lại.
Đợi gần mười phút, xe của Cận Thời Dược đã xuất hiện, dừng lại trước mặt Mạnh Ly.
Khi Mạnh Ly bước tới, Cận Thời Dược đã nhoài người qua ghế phụ, vươn tay mở cửa xe giúp cô.
Cô lên xe, đóng cửa lại rồi thắt dây an toàn.
Lúc này Cận Thời Dược mới bắt đầu nhấn ga, lái xe tiến về phía trước.
Trên đường đi, anh có vẻ im lặng lạ thường, không hề trò chuyện với cô.
Ngặt nỗi Mạnh Ly không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, cho rằng Cận Thời Dược đuối sức nên không muốn mở miệng, vì vậy cô không bắt chuyện cũng như không làm phiền anh.
Đừng nói Cận Thời Dược, ngay cả cô cũng thấy mệt mỏi.
Mạnh Ly tựa lưng vào ghế, định bụng chợp mắt một lát.
Trong xe không có tiếng nhạc. Hiệu quả cách âm tốt đến mức chặn mọi tiếng ồn xe cộ bên ngoài, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau.
Cận Thời Dược vẫn giữ tốc độ an toàn không đổi, kỹ thuật lái xe và kỹ thuật lái máy bay của anh đều ổn định như vậy.
Cho đến giây tiếp theo, thông báo tin nhắn trên điện thoại của Mạnh Ly đã phá vỡ bầu không khí im lặng từ đầu đến giờ.
Một loạt tin nhắn được gửi đến, đánh bay cơn buồn ngủ của Mạnh Ly.
Mạnh Ly lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cận Thời Dược quan sát qua khóe mắt.
Mạnh Ly mở khóa điện thoại.
Tất cả tin nhắn đều đến từ Lương Đan.
[Nếu em đã nhìn thấy tin nhắn của anh thì trả lời anh đi.]
[Hai chị em em đang ở cùng nhau sao?]
[Anh xin em đấy, nói chuyện điện thoại với anh.]
Mạnh Ly không hiểu Lương Đan đang suy nghĩ cái gì trong đầu, tại sao cứ bám riết lấy cô thay vì hỏi thẳng Mạnh Tinh?
Cô nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: [Người mà anh nên tìm bây giờ là Mạnh Tinh, không phải tôi.]
Lương Đan: [Anh biết, chỉ là anh cảm thấy quá khó tin…]
Mạnh Ly: [Ý anh là gì? Anh cảm thấy tôi dựng chuyện vu oan chị ta? Hay cảm thấy người trong tấm ảnh chính là tôi? Ảnh chụp có thể nhận nhầm, nhưng bản ghi âm thì không thể giả được đúng chứ?]
Lương Đan: [Anh biết người trong ảnh không thể nào là em.]
Lương Đan: [Anh cũng không cảm thấy em vu oan hãm hại cô ấy.]
Lương Đan: [Chỉ là bây giờ đầu óc anh rối quá…]
Mạnh Ly quả thật suýt trợn tròn mắt.
Cô trả lời: [Đầu óc anh rối thì anh đi mà hỏi vợ sắp cưới của anh, đâu có liên quan đến tôi?]
Nói với cô thì có ích gì?
Mong đợi cô sẽ an ủi anh ta sao? Nghĩ hay thật.
Cô chỉ muốn làm người ngoài đứng xem kịch hay thôi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Ly cố ý khiêu khích: [Trên đầu sắp thành thảm thực vật nên rối cũng phải. Như anh đã nghe, vợ sắp cưới của anh không hề cảm thấy việc chị ta lừa dối anh là sai.]
Nói xong, cô không nhịn được mà nhếch môi cười, mang theo vài phần hả dạ.
Cận Thời Dược vẫn luôn chú ý đến cô. Nhìn cô cầm điện thoại gõ chữ trên bàn phím, điện thoại liên tục rung lên với tin nhắn từ đầu dây bên kia.
Ngay dưới mí mắt anh, cô trò chuyện hăng say với bạn trai cũ.
Bọn họ đang nói gì vậy?
Nụ cười đó của cô, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy thật chói mắt.
Trái tim như bị hàng ngàn lưỡi dao lướt qua, bóc tách từng miếng thiêu rụi trên ngọn lửa đỏ.
Cảm giác giống như khi chính tai nghe thấy những lời thật lòng của cô ở cầu thang, thậm chí còn khổ sở hơn cả lúc đó.
Cận Thời Dược cảm thấy trong xe rất ngột ngạt nên vội vàng hạ kính xe xuống. Gió lạnh vù vù táp vào mặt, ngay cả màng nhĩ cũng trở nên lùng bùng.
Anh không tự chủ được mà đạp chân ga, tăng tốc vượt hết xe này đến xe khác phía trước.
Mạnh Ly thấy anh đột nhiên tăng tốc, liên tục bỏ lại nhiều xe phía sau, cô căng thẳng nắm chặt dây an toàn, khó hiểu hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Giọng nói hơi run rẩy của cô đã kéo lý trí anh trở về.
Bao nhiêu bực bội cùng khó chịu trong lòng dường như bị kiềm chế ngay lập tức.
Anh hít một hơi thật sâu, giữ chặt vô lăng rồi thả chân ga. Bàn tay khác ấn nâng cửa sổ xe lên, giọng nói bình tĩnh như bao lần: “Không có gì. Muộn lắm rồi nên anh muốn nhanh về nhà.”
Mạnh Ly gật đầu.
Xem ra anh thực sự mệt mỏi.
Cận Thời Dược ý thức được tâm trạng bất ổn và hành vi quá mức kích động của mình đã khiến cô sợ hãi. Một tay anh cầm vô lăng, còn tay kia chạm vào mặt cô, hỏi: “Em có muốn nghe nhạc không?”
Mạnh Ly gật đầu: “Ừm.”
Cận Thời Dược bấm vào danh sách bài hát, phát nhạc.
Mạnh Ly hồn nhiên nói: “Danh sách bài hát của anh giống với của em quá.”
Cận Thời Dược chỉ mỉm cười.
Đây vốn là danh sách bài hát của em.
Nhưng những lời này không được anh thốt ra khỏi miệng.
Không lâu sau, xe băng qua vườn hoa trong sân lớn.
Xe đỗ vào gara, Mạnh Ly xuống xe, Cận Thời Dược kéo vali phi công và xách túi vải cho cô, hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Vali phi công được đặt trong phòng khách, còn túi vải của cô được đặt trên ghế sô pha.
Hiện tại trong nhà không có ai, dì Trương không bao giờ qua đêm ở đây.
Mạnh Ly khát nước nên đi đến tủ lạnh lấy chai nước, vặn nắp uống một hớp. Cô cũng lấy một chai cho Cận Thời Dược, giúp anh vặn nắp ra.
Lúc cầm chai nước đến chỗ anh, anh đang ngồi xổm trên mặt đất mở vali.
Cô vừa xuất hiện, Cận Thời Dược đã vẫy tay với cô: “Lại đây với anh.”
Mạnh Ly vui vẻ chạy tới, đưa nước cho anh: “Anh uống nước đi.”
Cận Thời Dược không có từ chối, uống vài hớp rồi cong môi nói: “Cảm ơn em.”
“Khách sáo với em vậy?” Mạnh Ly cố ý bĩu môi.
Cận Thời Dược mỉm cười.
Anh mở vali phi công, lấy ra rất nhiều đặc sản từ trong đó. Như là đầu thỏ ướp cay Thành Đô, đầu thỏ tẩm gia vị, khô bò, các loại nguyên liệu nấu lẩu, cốt lẩu tê cay, bánh xoắn chiên Thiên Tân, bánh rán nhân ngọt, bánh bao hấp Goubuli đóng gói chân không, đậu hủ thối Trường Sa, vịt ướp xì dầu, tôm tẩm gia vị, trà túi lọc, khoai tây chiên, còn có một số quà vặt và bánh ngọt đặc sản của Thượng Hải, v.v.
Đủ loại đặc sản mà hoa cả mắt.
Toàn bộ đều là những thành phố anh bay tới trong mấy ngày gần đây, không ngờ anh lại mua cho cô nhiều đặc sản như vậy.
Chẳng trách, cô cảm thấy vali hôm nay của anh căng hơn mấy lần trước rất nhiều, hóa ra là chứa đầy những đặc sản này.
“Em muốn ăn lẩu Thành Đô thì lần sau chúng ta cùng đi Thành Đô. Bây giờ mua trước một ít nguyên liệu nấu lẩu ăn lấy vị.” Cận Thời Dược nói.
Anh biết Mạnh Ly rất thích ăn uống, dù sao cô cũng thường xuyên chia sẻ đồ ăn trên Tiểu Hồng Thư của mình. Anh cũng biết cô thích ăn cay nên mua thêm rất nhiều đặc sản Thành Đô.
Cuối cùng, anh lấy ra vài con gấu trúc nhỏ xinh bằng bông từ vali.
Mấy con gấu trúc này có kiểu dáng khác nhau: Một con mỉm cười, một con nhắm mắt, một con gặm trúc và một con trèo cây.
“Sao anh mua cái này?” Lại còn mua nhiều như vậy?
“Em từng bảo em muốn có một con gấu trúc còn gì?” Cận Thời Dược đưa cho Mạnh Ly một bé gấu trúc đang gặm tre, cưng chiều búng mũi cô. Anh bắt chước tiếng kêu của gấu trúc, sau đó nói ra một câu văn mẫu: “Chào chị gái xinh đẹp, em là Dược Dược, gấu trúc độc quyền của chị đây.”
Mạnh Ly lập tức nhớ ra, lúc ấy cô bảo muốn có một con gấu trúc, anh còn nói để anh kêu thử hai tiếng xem có giống gấu trúc không.
Quả nhiên, anh luôn là người nói được làm được.
Mạnh Ly phì cười, túm lấy con gấu trúc trên tay anh, đánh yêu vào vai anh hai cái: “Chào chị gái xinh đẹp gì chứ, không giống chút nào. Ai bảo anh gấu trúc nó kêu vậy hả!”
Cô nói muốn có gấu trúc hoàn toàn chỉ để trêu chọc anh, nhưng không ngờ anh lại mang về nhiều gấu trúc cho cô đến thế.
Thật là.
Cô ôm Cận Thời Dược, cười híp mắt: “Em rất thích, cảm ơn anh.”
Thích nhất vẫn là anh, gấu trúc có tên Dược Dược.
Cận Thời Dược vòng tay ôm bả vai cô, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, cố ý bắt chước giọng điệu vừa rồi của cô: “Khách sáo với anh thế hả?”
Câu nói này lại chọc cười Mạnh Ly thêm lần nữa.
Cô hết nghịch con gấu trúc trên tay, rồi lại hưng phấn ngó sang những món đặc sản anh mang về bằng đôi mắt thèm thuồng.
Cô bỗng nhớ tới tin nhắn Diệp Phàm gửi cho Cận Thời Dược, nói anh hóa thân thành shipper Meituan đi mua đặc sản cho vợ mình.
Con người của Cận Thời Dược, thật sự quá tốt, quá chu đáo.
Cô nóng lòng muốn mở gói khô bò, đang định nếm thử thì điện thoại lại đổ chuông.