Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 46

Editor: Nơ

“Là… Lương Đan?”

Cận Thời Dược trầm mặc hồi lâu mới tìm được giọng nói.

Anh không biết bản thân đã mang tâm trạng gì khi hỏi câu hỏi này, thậm chí cũng không biết mình đã hỏi cái gì.

Trong vài phút im lặng, vô số khả năng tệ hại hiện lên trong đầu anh.

Tại sao cô lại đột nhiên nhắc đến?

Cô muốn ly hôn với anh sao?

Chẳng nhẽ cô không quên được Lương Đan? Bây giờ Mạnh Tinh với Lương Đan đang lục đục, chẳng nhẽ sau khi trải qua sinh tử, cuối cùng cô cũng nhận ra tình cảm của mình, muốn ly hôn với anh, sau đó nối lại tình xưa với Lương Đan?

Dù là khả năng nào thì anh cũng không chấp nhận được, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết chết anh.

Sau khi câu hỏi được thốt ra, anh nghe thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không theo một quy luật nào, lực mạnh đến nỗi ngực anh bắt đầu cảm thấy đau nhức từng cơn.

Anh nhìn thẳng vào Mạnh Ly, sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ ánh mắt hay biểu cảm của cô.

Nhưng đồng thời, anh cũng rất sợ hãi. Sợ rằng giây tiếp theo, một lời nói của cô cũng có thể khiến anh rơi thẳng xuống địa ngục.

Mãi đến khi, cô có phản ứng.

Nghe được câu hỏi của anh, phản ứng đầu tiên của Mạnh Ly là chun mũi khó hiểu, rồi trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: “Không phải!!!”

Xem như Mạnh Ly đã phát hiện ra.

Hai chữ “Lương Đan” này như là bãi mìn đối với Cận Thời Dược. Đừng bao giờ nhắc đến, cũng đừng bao giờ chạm vào.

Lần trước, chỉ vì thấy cô trò chuyện với Lương Đan mà anh đã suy diễn rồi uống say bí tỉ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Ly bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh khó chịu với Lương Đan quá vậy?”

“Bởi vì em nói người em thích năm 17 tuổi. Theo anh được biết, năm em 17 tuổi…”

Anh không tài nào thốt ra được ba chữ “Thích Lương Đan”, bởi vì chỉ nghĩ đến đã ghen tị muốn phát điên, cho nên cuối cùng đổi thành: “Người bên cạnh em, là anh ta.”

Một câu đảm bảo “ Không phải.” của Mạnh Ly đã giúp trái tim Cận Thời Dược cân bằng trong nháy mắt. Nhưng sau đó anh nhanh chóng nhận ra một vấn đề khác, đó chính là: “Nếu không phải anh ta, vậy là ai?”

Cận Thời Dược lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nếu không phải Lương Đan, chẳng nhẽ còn có một người khác?

Theo như anh biết, ngoại trừ Lương Đan, Mạnh Ly cũng có qua lại với một đàn anh khóa trên cùng khoa ở thời đại học. Có lẽ đã từng yêu đương? Anh không chắc lắm, nhưng có thể chắc chắn họ từng tiếp xúc với nhau.

Nhưng đó là chuyện thời đại học. Làm sao có thể là “17 tuổi” mà cô nhắc đến?

Chẳng nhẽ ngoài Lương Đan, còn có người khác mà anh không biết?

Ai thế nhỉ?

Cận Thời Dược rất muốn chửi bậy thành tiếng. Tâm lý gần như sụp đổ hoàn toàn.

Mạnh Ly không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại với giọng điệu nghiêm túc: “Anh cho rằng Lương Đan là mối tình đầu của em à?”

Cận Thời Dược không nói gì.

Thái độ im lặng xem như là đồng ý.

Lúc này, tâm lý của Cận Thời Dược đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Theo ý cô, Lương Đan không phải mối tình đầu của cô.

Điều này chứng minh rằng, anh đã ghen nhầm người trong nhiều năm?

Mối tình đầu bí mật của cô mới chính là người làm cô nhớ mãi không quên?

Mạnh Ly nhìn Cận Thời Dược, chú ý đến vẻ mặt đờ đẫn đầy phức tạp của anh, nhất thời nảy sinh ý muốn trêu chọc: “Người mà em vừa nhắc tới, người mà em rất thích từ năm 17 tuổi, là một chàng trai có gia cảnh cực kỳ tốt, lớn hơn em một tuổi, học ở trường quốc tế tốt nhất Nam Thành. Anh ấy rất lịch sự, tử tế và ấm áp. Cũng là người duy nhất em tin tưởng.”

“Đừng nói nữa.”

Cận Thời Dược đau lòng nói: “Anh không muốn nghe…”

“Em chỉ gặp anh ấy một lần thôi, vậy mà cứ nhớ thương mãi. Lúc đó…”

“Mạnh Ly, anh xin em đừng nói nữa!” Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã xoay người đi như muốn trốn chạy, lấy tay che mặt, giọng khàn đặc cầu xin.

Trên lưng anh dường như hiện rõ vài chữ to và đậm: Tra tấn anh thì em vui lắm sao!

Đoán chừng giây tiếp theo, anh sẽ lại bị cô chọc tức mà rơi nước mắt, Mạnh Ly nhịn cười, kiên trì nói tiếp, tuy nhiên tốc độ nói tăng nhanh hơn, cao giọng: “Là ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường học của em. Em thích hộp nhạc trong cửa hàng nhưng không có tiền mua. Không lâu sau cửa hàng bị mất trộm, ông chủ nằng nặc bảo em là kẻ ăn cắp, mẹ em bắt em xin lỗi nhưng em không chịu. Đúng vậy, ngay khoảnh khắc ấy chàng trai đó đã xuất hiện, giành lại sự trong sạch cho em và nói với ông chủ rằng không phải em trộm…”

Nghe đến đây, cơ thể Cận Thời Dược bỗng nhiên cứng đờ.

Quả táo rơi khỏi tay anh lăn sang cạnh giường bệnh.

Mạnh Ly vén chăn bước xuống giường, nhặt quả táo lên rồi chậm rãi đi về phía anh, nói tiếp: “Hôm đó mưa to lắm, em còn suýt ngất nữa cơ. Em biết anh ấy đã bế em lên xe. Em rất muốn nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy nốt ruồi xanh lơ rất độc đáo trên cổ mà thôi.”

Mạnh Ly đi tới phía sau Cận Thời Dược, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Nói đến đây, anh có sẵn lòng nghe tiếp không?”

Cận Thời Dược đứng im giằng co khoảng một phút, rốt cuộc cũng cứng ngắc xoay người lại. Anh nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe, biểu cảm không thể tin nổi.

Exit mobile version