Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 48

Editor: Nơ

Mạnh Ly đột nhiên phản ứng khá dữ dội, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt vì sợ hãi. Phương Thiến nhận ra có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Ngay khi nhìn thấy tấm ảnh máu me bên trong, Phương Thiến vốn luôn gan dạ đã giật mình hét toáng, hai mắt nhắm tịt.

“Trời ơi!!!”

“Kẻ nào vô nhân tính quá vậy!”

Phương Thiến nhanh tay khóa màn hình điện thoại của Mạnh Ly với tốc độ ánh sáng, vỗ ngực mình trấn an rồi chửi ầm lên: “Cái này có khác đếch gì phần tử khủng bố đâu! Hành hạ động vật tới chết, đúng là biến thái!!!”

Con vật trong tấm hình bị chặt thành nhiều khúc nhỏ, toàn bộ nội tạng bị moi ra cắt nhừ, nát bét đến nỗi khó có thể xác định được chúng thuộc bộ phận nào. Nhiêu đây cũng đủ cho thấy thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn ra sao.

Mà dòng chữ kia… còn làm người ta sởn tóc gáy hơn nữa.

“Ly Ly, là ai thế?” Phương Thiến rất lo lắng, “Rốt cuộc là ai mà có thể đáng sợ như vậy? Ngang nhiên gửi cho cậu loại tin nhắn đe dọa này? Có khi nào cậu gây thù chuốc oán với ai không…?”

Lời còn chưa dứt, Phương Thiến dường như ý thức được một điều, lập tức hít sâu: “Chẳng nhẽ… Là mẹ cậu?”

Mạnh Ly từ trước đến nay đều rất lành tính, phàm là người từng tiếp xúc với cô đều nhận xét như vậy. Cô luôn nỗ lực tiến bộ từng ngày để được công nhận dù trong học tập hay cuộc sống.

Trên người cô dường như có một sức hút vô cùng đặc biệt, không chỉ ngoại hình nổi bật, năng lực vượt trội mà còn cả sự quyến rũ trong tính cách. Phương Thiến vẫn nhớ rõ, thời đại học còn có con gái theo đuổi Mạnh Ly.

Làm sao một cô gái tốt như vậy lại có thể gây thù chuốc oán với người khác?

Nếu phải kể một người ghét Mạnh Ly nhất, thì ngoài mẹ cô còn ai vào đây?

Đặc biệt là sau khi trải qua vụ việc tranh chấp ồn ào trước đó, Mạnh Ly liền nhận được tin nhắn đe dọa.

Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm cầm điện thoại mở khóa lần nữa.

Cô hít thở sâu, lấy tay che tấm ảnh nồng mùi máu tanh phát khiếp kia, đọc kỹ nội dung văn bản.

Số điện thoại này là số lạ từ Nam Thành.

Cô nhấn số gọi.

Theo bản năng nín thở…

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có…”

Số điện thoại không có.

Mạnh Ly nghe được âm thanh này, lỗ chân lông khắp người như nở hết ra, gai ốc dựng đứng, giống như có một cơn gió lạnh buốt xương thổi qua sống lưng.

Lưu Ngọc Cầm quả thật sẽ hận chết cô, nhưng với tình trạng hiện tại của bà ta, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng không thể thì làm sao có thể làm ra mấy chuyện hại người mà chẳng có lợi cho mình.

Chỉ có một người…

“Chắc là… Mạnh Tinh.” Mạnh Ly nói.

Có lẽ Mạnh Ly đã đoán được nguyên nhân đại khái vì sao Mạnh Tinh làm thế.

Lần trước, Mạnh Giang Quốc ép chị ta quỳ xuống trước mặt cô, mà Mạnh Tinh kiêu ngạo luôn ngước mặt lên trời, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này.

Hơn nữa, cô còn gửi ảnh chụp và đoạn ghi âm vào email công ty của chị ta, nên đoán chừng ai cũng biết chuyện gian díu này rồi. Mạnh Tinh càng ôm mối hận sâu hơn. Vì vậy, việc trả thù không phải là không có khả năng.

Nhưng Mạnh Ly không ngờ Mạnh Tinh lại hóa điên đến mức này.

“Hả?”

Phương Thiến sửng sốt: “Cậu chắc chứ?”

Tuy rằng không có căn cứ, nhưng trực giác trong cô đã mách bảo như vậy.

“Vậy gần đây cậu phải cẩn thận. Ai biết được chị ta phát điên sẽ làm gì cậu? Tin nhắn đó đã cho thấy tinh thần của ả không còn bình thường nữa. Không ấy cậu báo cảnh sát đi?” Phương Thiến lo lắng.

Mạnh Ly lập tức lắc đầu.

Loại tin nhắn nặc danh này dù có điều tra cũng sẽ khá phiền phức. Huống chi, báo cảnh sát thì Lưu Ngọc Cầm chắc chắn sẽ không tránh khỏi trở thành nghi can. Mẹ con nhà đó liên quan mật thiết với nhau, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ. Vất vả lắm mới giải quyết êm đẹp với Lưu Ngọc Cầm, cô không muốn công sức đổ sông đổ bể.

Nếu không phải rơi vào bước đường cùng, cô sẽ không báo cảnh sát.

Phương Thiến hiểu mối bận tâm của Mạnh Ly, không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò: “Vậy cậu nhất định phải nói chuyện này với chồng cậu, để anh ấy bảo vệ cậu. Đừng ra ngoài một mình.”

Mạnh Ly rối rắm, cau mày. Không nói tiếng nào.

Tạm thời cô không muốn nói với Cận Thời Dược.

Sợ anh lo lắng, cũng sợ anh kích động sẽ làm ra chuyện không hay.

Bầu không khí lúc này cực kỳ nghiêm trọng ngột ngạt, Phương Thiến nắm lấy tay Mạnh Ly xoa hai cái, trấn an nói: “Được rồi! Cậu đừng suy nghĩ nữa, loại người như ả điên đó hiện tại chỉ giỏi khua môi múa mép thôi. Cậu càng hoảng loạn ả càng đắc chí.”

Phương Thiến vừa nói vừa vuốt lưng cô bạn mình.

Sau đó, cô ấy cầm quả cherry to tròn mọng nước trong đĩa trái cây đưa cho Mạnh Ly: “Mình phải sống mỗi ngày vui vẻ, gia đình hạnh phúc viên mãn. Cho nó ghen tị chết luôn! Loại mặt hàng này, xứng đáng cả đời không ai thương yêu.”

Mạnh Ly cầm lấy, đưa lên môi cắn một miếng.

Tốt nhất là Mạnh Tinh chỉ đang hù dọa.

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.

Dù vậy, Mạnh Ly cũng không hối hận vì đã vạch mặt Mạnh Tinh.

Đây đều là quả báo của Mạnh Tinh.

Hiện tại, cô sẽ giữ một cái đầu lạnh chờ xem liệu ngoài việc gửi tin nhắn đe dọa, Mạnh Tinh còn có thể làm ra những hành động nào khác.

“Không sao.”

Cô nhổ hạt cherry trong miệng ra, mỉm cười với Phương Thiến: “Cậu đừng lo, sức chịu đựng của mình không yếu như vậy. Cậu nói rất đúng, Mạnh Tinh chỉ được có vậy thôi.”

“Không sai.” Phương Thiến khịt mũi, phỉ nhổ: “Loser! Rubbish!”

Mạnh Ly buồn cười trước biểu cảm khoa trương cùng cách phát âm tiếng Anh cường điệu của Phương Thiến.

Cơn sốc vừa rồi dần biến mất, bầu không khí nặng nề cũng lặng lẽ lắng xuống.

Mạnh Ly không xóa tin nhắn đe dọa, cũng không đọc lại.

Cô nhìn thời gian, đã hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi Cận Thời Dược đi khỏi. Không biết anh làm gì nữa, đi lâu vậy mà không gửi tin nhắn cho cô.

Cô vô thức bấm vào Tiểu Hồng Thư, xem bài viết mình đã cập nhật trước đó.

Nào ngờ, trông thấy bình luận của Cận Thời Dược trong bài viết gửi tặng trà sữa cho đàn anh khóa trên.

[Chồng ghen, mong em xóa ngay lập tức.]

Mạnh Ly phì cười thành tiếng.

Sao anh có thể trẻ con như vậy chứ?

Trẻ con…. nhưng đáng yêu.

Đôi khi cô có cảm giác anh thực sự giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo đòi kẹo vậy.

Nếu đã là một đứa trẻ, vậy còn có thể làm gì khác được?

Chịu thôi.

Vì thế, Mạnh Ly ngoan ngoãn xóa bài viết.

Sau đó cô lướt xuống bài viết bên dưới.

Dòng trạng thái cô chia sẻ bức ảnh hoàng hôn ở New York.

Khi ấy, anh nói với cô rằng anh cũng đang ở New York, cũng ở trên cầu Brooklyn.

Nếu họ gặp nhau trên cầu Brooklyn vào thời điểm đó, có phải mọi chuyện sẽ đến sớm hơn không?

“Hời ơi, bắt đầu ôn lại kỷ niệm ngọt ngào rồi đó hả?”

Phương Thiến sấn đến gần, ngó màn hình điện thoại của Mạnh Ly rồi xoa tay phấn khích: “Có thể nào cho mình chiêm ngưỡng xíu quá trình yêu đương thầm kín không? Mình muốn xem những bình luận chồng cậu dành cho cậu, được không? Ly Ly.”

Giữa bạn thân là không có bí mật. Chuyện có thể nói đều chia sẻ với nhau.

Hơn nữa, những bình luận của Cận Thời Dược không có gì phải giấu người khác.

Vì vậy, Mạnh Ly liền hào phóng đưa điện thoại cho Phương Thiến.

Phương Thiến thích thú lướt xem, xem xét cẩn thận từng bài đăng một.

Vừa xem vừa nháy mắt làm mặt quỷ với Mạnh Ly, không thì phát ra vài tiếng “chậc chậc” kỳ lạ.

Rõ ràng đã cân nhắc trước khi đưa điện thoại, nhưng Mạnh Ly vẫn bị Phương Thiến làm cho ngại đến nỗi mặt mũi nóng bừng.

Cô ho khan một tiếng, giật lấy điện thoại: “Thôi đừng xem nữa, cậu bình thường xíu được không?”

Phương Thiến không giằng lại, cười tủm tỉm rồi cảm thán: “Nói thật, chồng cậu xem như là yêu thầm đúng “nóc nhà” mình còn gì. Người đàn ông này thực sự quá tuyệt vời.”

Mạnh Ly mím môi, không tỏ ý kiến.

Cô lại nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn sáu giờ tối rồi.

Không biết anh đang làm gì nhỉ?

Exit mobile version