Site icon TruyenVnFull

Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 49

Editor: Nơ

“Thật sao….? Em nói vậy không phải chỉ vì muốn anh vui đúng không?”

Cận Thời Dược cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, đầu óc trống rỗng, hỏi đi hỏi lại nhằm xác nhận: “Em có biết em đang nói gì không?”

Anh đã phải mất cảm giác an toàn đến nhường nào mới không đủ tự tin và sự chắc chắn sau khi nghe được lời thổ lộ mà chính bản thân cô cũng cho rằng nó đủ chân thành?

Đáy lòng Mạnh Ly dâng lên cảm giác xót xa.

“Tất nhiên là em biết mình đang nói gì rồi.”

Mạnh Ly xoay người đối diện với anh, không e dè nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đã từng nói với anh, em chú ý đến Lương Đan bởi vì trên cổ anh ta cũng có một nốt ruồi. Nốt ruồi ấy hoàn toàn không giống với của anh, vị trí cũng khác nhau. Suy cho cùng chỉ là một nốt ruồi mà thôi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, em lại nghĩ đến anh. Kể cả khi gặp một chàng trai khác có nốt ruồi ở cổ hay gần xương quai hàm, thì trong tiềm thức vẫn muốn chú ý đến họ.”

Trước đây cô không hiểu định nghĩa của mối tình đầu là gì.

Nhưng bây giờ, dường như đã hiểu rõ.

“Anh không cần để tâm tới bất kỳ ai khác. Bởi vì, anh là người đầu tiên em thích và là người duy nhất em thích cho đến hiện tại.”

Câu chuyện quá khứ liên quan tới Lương Đan dường như không biết phải nói thế nào. Họ là bạn cùng bàn, sớm chiều gặp nhau rồi thân thiết. Chẳng qua lúc đó Lương Đan là một người khá tốt, là một chàng trai hiền lành, chăm sóc cô chu đáo về nhiều mặt. Cô cũng mở lòng tiếp xúc với anh ta, ít nhất là không bài xích. Vừa như một người bạn vừa như một tri kỷ.

Thời học sinh ngây ngô căn bản là không có từ ngữ nào có thể giải thích được. Bọn họ cũng chưa xác nhận với nhau là yêu hay không yêu. Chẳng qua các bạn cùng lớp luôn thích trêu chọc.

Về người con trai trong ký ức của cô, cô chỉ nhớ rõ nốt ruồi, hơi thở, sự săn sóc và hành động dịu dàng của anh. Đó là lần đầu trái tim thiếu nữ biết rung động.

Loại tình cảm đơn sơ, kèm theo một chút cảm kích và biết ơn chắc chắn sẽ phai nhạt theo thời gian là điều khó tránh khỏi. Thật ra, cô không quá coi trọng điều đó, bởi vì dù sao đó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn mà thôi.

Trên thực tế, cô không loại trừ khả năng sau này sẽ yêu người đàn ông khác, dù sao cũng không thể sống cả đời với đoạn tình cảm mơ hồ không có phương hướng hay kết quả như vậy được. Cô thậm chí có thể ích kỷ lấy anh làm tiêu chuẩn cho nửa kia. Nếu với anh là không thể, vậy cứ tìm một người giống anh là được rồi.

Cho nên, sau khi biết Cận Thời Dược chính là chàng trai năm đó, cô thực sự vỡ òa.

Cô chắc chắn mình thích Cận Thời Dược, cho dù anh không phải là chàng trai ấy, cô vẫn thích anh.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng cô đã từng thầm mến người ta, người đã từng xuất hiện trong thế giới của cô như một tia sáng, và có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được.

Tuyệt vời thay, “Bạch nguyệt quang” và “Nốt chu sa” đều là cùng một người, làm sao cô có thể không phấn khích cơ chứ.

“Đúng là em luôn muốn anh vui, nhưng hiện tại những gì em nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.” Mạnh Ly nâng mặt Cận Thời Dược, dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói với anh: “Nếu như em không thích anh, sao em có thể bằng lòng kết hôn với anh? Rồi khi tình thế bắt buộc ly hôn với anh, em lại không nỡ?”

Cô bắt chước những lời anh từng nói.

“Nếu như nói một lần không được, em sẽ tiếp tục nói cho đến khi anh tin mới thôi.”

“Em thích anh! Rất thích anh! Thích anh nhất! Chỉ thích mỗi anh thôi.”

“Siêu thích! Thích đến chết đi sống lại vẫn thích! Không thể sống thiếu anh dù chỉ một ngày! Không nhìn thấy anh là ăn không ngon, ngủ không yên!”

“Cận Thời Dược, em thích anh.”

Từng câu từng chữ đều rõ ràng và được nhấn mạnh, gõ thẳng vào trái tim anh một cách chuẩn xác.

Cận Thời Dược ngơ ngác nhìn Mạnh Ly, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng mất khống chế mà ôm chầm lấy cô.

Cái ôm thật sự rất chặt.

“Cảm ơn, cảm ơn em…”

Giọng nói nghẹn ngào như nức nở, câu chữ không còn mạch lạc được nữa, anh mừng rỡ nói: “Mạnh Ly, cảm ơn em đã thích anh.”

Mạnh Ly thích Cận Thời Dược.

Đây là điều mà anh có nằm mơ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

—–

Mạnh Ly ở bệnh viện khoảng hai mươi ngày, cuối cùng được xuất viện.

Tưởng Chiêu Anh quả nhiên nói được làm được, nhanh chóng gọi vị thầy kia tới giải hạn đem lại may mắn cho Mạnh Ly.

Qui mô hoành tráng đến mức náo động cả khu.

Bắt đầu từ bệnh viện, đến cổng vườn nhà họ Cận và cuối cùng là đến Phật đường.

Thầy ăn mặc chỉnh chu, rất có phong thái của một đạo sĩ đã đắc đạo thành tiên.

Thầy đã hợp tác nhiều năm với nhà họ Cận. Nghe nói là được mời đến từ Hồng Kông, danh tiếng không phải dạng vừa.

Chỉ có điều, khi Cận Thời Dược nhìn thấy vị đạo sĩ này, tâm trạng của anh khá là vi diệu. 

Rất muốn nói tính toán của ông ta không chuẩn, nhưng khi ngẫm kỹ lại thấy rất chuẩn?

Đây chính xác là điều khiến Cận Thời Dược bức bối không rõ lý do.

Ngay tại thời điểm vị đạo sĩ nhìn thấy nốt ruồi bất ngờ xuất hiện trên cổ Cận Thời Dược, đôi mắt như hạt đậu của ông ta đột nhiên mở to, tâm trạng cũng biến hóa không kém.

Mấy tuần tiếp theo sau khi xuất viện, Cận Thời Dược không vội đi làm mà ở nhà chơi với cô.

Cũng nhờ cả nhà quan tâm, chăm sóc tận tình nên tình trạng của cô hồi phục khá tốt. Tuy nhiên, về mặt sinh hoạt và chế độ ăn uống vẫn cần chú ý nhiều hơn.

Dì Trương cũng ở lại để chăm sóc cho Mạnh Ly.

Bà ấy còn bỏ nhiều công sức chuẩn bị thực đơn dinh dưỡng.

Một-hai ngày đầu thì không sao, nhưng dần dà, hễ Mạnh Ly nhìn thấy mấy món này là muốn nôn.

Thật không thể tin nổi, cô đã ăn thực đơn dinh dưỡng suốt gần một tháng trời và không biết mình sẽ phải dùng nó thêm bao lâu nữa.

Cận Thời Dược đang ngồi trên ghế sofa gọt trái cây cho cô. Lại đến thời gian ăn trái cây.

Đầu của Mạnh Ly sắp phình to tới nơi.

Mấy lời không dám nói với người khác, đều chỉ biết nhõng nhẽo với Cận Thời Dược: “Em thực sự muốn ăn thứ gì đó ngon ngon.”

“Ví dụ như?” Cận Thời Dược ngước mắt lên nhìn cô.

“Ví dụ như món cay…” Mạnh Ly thử nói.

Khuôn miệng vừa mấp máy đã bắt đầu túa nước miếng. 

Mạnh Ly giống như chợt nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng rực, ngồi xuống bên cạnh Cận Thời Dược: “Gói cốt lẩu mà anh mang về lần trước em vẫn chưa nếm thử, chúng ta nấu một ít ăn đi?”

Mạnh Ly nhìn đồng hồ, hai giờ chiều.

Cô không khác gì con cáo nhỏ xảo quyệt: “Dì Trương chắc chắn đã ngủ trưa, sẽ không biết đâu.”

“Trình nêm nếm của em cũng được lắm, không đến mức tệ. Hay anh cũng nếm thử xem?”

Cận Thời Dược gõ nhẹ ngón tay lên cổ mình, sau đó đổ người đến trước mặt Mạnh Ly, đường cong nơi cần cổ mượt mà lộ ra hoàn hảo: “Đây, cắn vào đây.”

“…”

Mạnh Ly biết anh có dụng ý gì.

Mặc dù thường ngày Cận Thời Dược rất chiều theo ý của cô. Nhưng vào thời điểm quan trọng, không phải lúc nào anh cũng thuận theo.

Khổ nỗi, bây giờ miệng lưỡi nhạt nhẽo vô cùng, trong lòng bức bối, như có hàng trăm móng vuốt thay nhau cào cấu vậy.

Rất cần một cái gì đó giảm bớt sự rắm rứt này.

“Vậy em hút một điếu thuốc được không?”

Mạnh Ly sợ Cận Thời Dược lại nói “Không được.” nên nhanh chóng cầm điện thoại lên, tìm kiếm trên Baidu với nội dung “Sau khi bị dao đâm có được hút thuốc lá không?”

Kết quả tìm kiếm hiện ra chữ “Có” và nói rằng chỉ kiêng uống rượu bia, đồ ăn cay nóng, ngoài ra có thể hút thuốc một cách hợp lý.

“Anh xem, chắc không sao rồi đúng không?” Mạnh Ly xoay màn hình điện thoại về phía Cận Thời Dược, sợ anh không đồng ý liền nói: “Nếu anh còn lo lắng thì gọi điện thoại hỏi bác sĩ điều trị.”

Lúc này, Mạnh Ly đã gấp đến độ không chịu nổi.

Không nhắc thì không sao, nhỡ miệng một cái là cơn thèm lại đến.

Thật ra, cô không có nghiện thuốc lá lắm đâu. Thỉnh thoảng chỉ hút một vài điếu để xả stress và điều chỉnh tâm trạng.

Mặc dù lần trước đã hứa với Cận Thời Dược sẽ bỏ thuốc lá, nhưng một người “trong nghề” nhiều năm như cô không phải nói bỏ là bỏ. Hơn nữa, bây giờ cô thực sự muốn giải tỏa.

Cận Thời Dược trầm ngâm nhìn cô vài giây, hỏi thẳng trọng tâm: “Ăn cay hay hút thuốc đều cần thiết như nhau nhỉ?”

Mạnh Ly nâng cằm lên, rất chi là hùng hồn bướng bỉnh: “Đúng vậy!”

“Được, hút thuốc đúng chứ?”

Cận Thời Dược không cấm cản mà lại dung túng gật đầu, anh đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống, đứng dậy tìm kiếm khắp phòng rồi quay lại hỏi cô: “Thuốc lá của em đâu?”

Mạnh Ly vô cùng phấn khích, lập tức chỉ vào tủ đầu giường nói: “Ngăn tủ thứ hai.”

Thật ra, đã lâu rồi cô không hút thuốc.

Cô kích động đến mức không nhịn được nuốt nước miếng. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đung đưa đôi chân một cách hào hứng.

Không ngờ Cận Thời Dược lại đồng ý.

Cận Thời Dược mở ngăn tủ, nhìn thấy bên trong có mấy hộp thuốc lá nữ chưa khui, tặc lưỡi: “Giỏi nhỉ? Mua nhiều thế này, còn nhiều hơn bao cao su anh mua.”

“…”

Mặt cô nóng bừng thôi rồi. Cách nói chuyện của anh ngày càng bạo mà.

Anh lấy một hộp thuốc lá mở ra, thuận tay cầm chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo.

Mạnh Ly tự giác chìa tay nhận.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy Cận Thời Dược rút điếu thuốc rồi đi ra ngoài ban công.

Gió thổi phần phật sau lưng người đàn ông. Anh chậm rãi mở bật lửa, chụm lòng bàn tay che chắn ngọn lửa yếu ớt. Đầu thuốc lá vừa tiếp xúc đã lóe lên vô số chấm đỏ cam. Anh rít hai hơi, màu sắc càng trở nên sáng rực.

Qua làn khói trắng lượn lờ, anh ngước mắt nhìn cô.

Cặp mắt ấy sắc bén ẩn chứa sự nguy hiểm khó dò. Như một con sói già đời đang thong thả vờn miếng mồi mình nhắm tới.

Mạnh Ly ngẩn người.

Exit mobile version