TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 50

  1. Trang chủ
  2. Hoàng Hôn Sa Trên Utopia
  3. Chương 50
Prev
Next

Editor: Nơ

“Em sợ… anh sẽ kích động…”

Còn có thể có lý do nào khác?

Chủ yếu là bởi vì tính cách của cô. Cô đã tự lập từ khi còn nhỏ, chuyện gì cũng cố gắng nhẫn nhịn hoặc gánh chịu một mình. Không ai quan tâm đến cảm xúc của cô, và cũng không ai quan tâm cô sẽ vui hay buồn.

Ngay cả hiện tại, dù vẫn luôn tin tưởng Cận Thời Dược là người duy nhất để ý đến tinh thần và hoàn cảnh của mình. Nhưng cô vẫn vô thức chọn một mình chịu đựng, chỉ báo tin tốt không báo tin xấu. Cô không phải kiểu người thích gây rắc rối cho người khác.

Đương nhiên, chuyện cô sợ Cận Thời Dược lại làm ra hành động quá khích là thật, dù sao lần trước anh đã cầm đao đâm Lưu Ngọc Cầm, cô thật sự rất sợ.

Cô chỉ định đợi thêm một thời gian nữa xem sao.

Bởi vì tin nhắn đe dọa đã trôi qua một tuần rồi.

Mạnh Ly nghĩ rằng Mạnh Tinh có thể đang tức giận nên cố ý hăm dọa nhằm thỏa mãn bản thân. Cô cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.

“Kích động?”

Khi Cận Thời Dược nghe được những lời này, anh giận càng thêm giận, đến mức thái dương giật lên từng hồi: “Em có biết nếu em xảy ra chuyện gì, đây sẽ không còn là vấn đề kích động hay không?”

Mạnh Ly ngập ngừng không nói nên lời: “Em nghĩ…”

Trước khi cô nói hết câu, anh dường như đã hiểu cô muốn nói gì.

“Em nghĩ?” Giọng nói của Cận Thời Dược nặng nề, cảm giác áp bức mãnh liệt. Anh cầm điện thoại của cô chỉ vào màn hình: “Mạnh Ly, em có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không? Đã gửi cái này rồi, em còn mong đợi gì ở lương tâm của cô ta?”

Đây là lần đầu tiên Cận Thời Dược dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.

Có lẽ bình thường anh đã quá chiều chuộng dịu dàng, nên một khi tăng âm lượng, nghe có vẻ khó tính và hung dữ hơn. Giống như đang mắng.

Tuần trước, cô đúng là mất cảnh giác.

Nhưng ngay sau khi nhận được di ảnh, cô mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nghiêm trọng đến mức cô không thể chịu đựng một mình được nữa, toàn thân run rẩy sởn gai ốc vì sợ hãi.

Cô cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi chân: “Em xin lỗi.”

Cận Thời Dược có thể thấy rõ hàng lông mi đang run rẩy nhẹ của cô. Sự bất lực cùng hoảng loạn đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ đến lúc này anh mới lấy lại được chút tỉnh táo. Nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát. Khi xảy ra chuyện, thay vì an ủi, anh lại chỉ trích cô.

Anh đúng là một thằng chồng tệ.

Cận Thời Dược nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhẹ nhàng kéo Mạnh Ly vào lòng, xoa xoa khuôn mặt cô vỗ về: “Là lỗi của anh, anh không nên lớn tiếng với em. Anh sai rồi. “

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi men xuống trán, giọng nói trầm ấm, chậm rãi dỗ dành: “Anh chỉ muốn nói với em một điều, anh hy vọng em sẽ hoàn toàn mở lòng với anh. Em hiểu chứ?”

“Khi gặp những chuyện như thế này, em phải báo cho anh biết trước.”

“Anh cũng đã nói với em rồi, em hãy thử buông lỏng cảnh giác và dựa dẫm vào anh. Kết quả là một câu cũng không nghe lời.” Cận Thời Dược nói trúng tim đen, “Đừng tự gánh vác mọi thứ. Mạnh Ly, em không mệt sao?”

Càng nói, anh càng không thể kiềm chế được sự quyết đoán và nghiêm khắc của mình: “Vậy nên bây giờ, anh yêu cầu em, ra lệnh cho em, phải hoàn toàn không giữ bí mật với anh.”

Mạnh Ly chôn mặt trong ngực anh, khẽ gật đầu, giọng nói mềm yếu: “Em hiểu rồi.”

Lúc này, Tưởng Chiêu Anh đi tới hỏi: “Hai con sao vậy? Cãi nhau sao?”

Tưởng Chiêu Anh từ xa đã nhận ra biểu cảm không đúng của Cận Thời Dược.

Mạnh Ly rời khỏi vòng tay của Cận Thời Dược, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt, bảo anh không được nói chuyện này cho Tưởng Chiêu Anh.

Suy cho cùng, chuyện xấu hổ trong nhà không nên truyền ra ngoài.

Quá mất mặt.

Cận Thời Dược không trả lời.

Tưởng Chiêu Anh trầm ngâm quan sát biểu cảm của bọn họ, bầu không khí có vẻ hơi khó nói, phản ứng đầu tiên của bà ấy là vỗ vai Cận Thời Dược, hăm he chất vấn: “Con bắt nạt vợ hả?”

Cận Thời Dược nào có tâm trạng để nói đùa, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt thoải mái. Anh kéo khóe môi, giọng điệu nhận thua bất đắc dĩ: “Sao con có thể bắt nạt cô ấy được chứ? Dù cho phải hành hạ bản thân cũng sẽ không bắt nạt cô ấy.”

“Nhìn đi, mắt con bé đỏ hết rồi.”

Tưởng Chiêu Anh nâng mặt Mạnh Ly lên, biểu cảm khoa trương: “Nhất định là con đàn áp con bé!”

Có lẽ vì sợ bầu không khí trở nên quá căng thẳng nên Mạnh Ly cũng đứng về phía Tưởng Chiêu Anh: “Là anh ấy bắt nạt con.”

“Nghe đi! Nghe đi!” Tưởng Chiêu Anh thừa cơ nói: “Vợ con cũng đứng ra tố cáo con rồi! Con trai, con quên nội quy của nhà ta rồi sao?”

Tưởng Chiêu Anh cứng rắn dạy bảo, liệt kê từng cái một: “Mẹ không ngại nhắc cho con nhớ, nội quy của nhà họ Cận chính là: Luôn đặt vợ lên hàng đầu. Không bao giờ lớn tiếng với vợ. Bất kể có tức giận đến mức nào cũng không được trút giận lên vợ. Phải luôn ủng hộ vợ vô điều kiện. Vĩnh viễn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và yêu thương vợ.”

Đây quả thực là nội quy của nhà họ Cận, cũng là tiêu chuẩn mà Tưởng Chiêu Anh yêu cầu ở Cận Chính Nguyên.

Cận Chính Nguyên thật sự tuân thủ nghiêm ngặt từng điều một. Hai vợ chồng già kết hôn ngót nghét cũng đã 30 năm, mà trong những năm tháng đó Cận Chính Nguyên vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.

Hiện tại đến Cận Thời Dược kết hôn, “nội quy” này hiển nhiên sẽ được anh tiếp nối và phát huy.

Mạnh Ly nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Còn có nội quy như này sao?

Mẹ chồng nàng dâu chung một chiến tuyến, cùng nhắm vào một “đối thủ”. Cận Thời Dược bất đắc dĩ thở dài, giơ tay thỏa hiệp: “Con nhận tội. Anh nhận tội.”

Anh bước tới ôm Mạnh Ly, kín đáo xoa nắn eo cô, tiếp tục thành tâm xin lỗi: “Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không nên hung dữ với em.”

Bầu không khí cuối cùng cũng không còn nghiêm trọng như trước, nhờ có hành động vỗ về của Cận Thời Dược và sự cưng chiều của Tưởng Chiêu Anh, cơn sợ hãi của Mạnh Ly dường như đã dần tan biến.

Cô xoay lưng về phía Tưởng Chiêu Anh, nhanh nhảu làm mặt quỷ cố ý khiêu khích Cận Thời Dược.

Khóe miệng Cận Thời Dược cong lên, cưng chiều véo mặt cô.

“Nói thế còn nghe được, đây mới đúng chuẩn là người đàn ông nhà họ Cận.” Tưởng Chiêu Anh vô cùng hài lòng cũng như vui vẻ trước thái độ của Cận Thời Dược, “Được rồi, mau tặng vợ một nụ hôn thể hiện tình yêu của mình đi.”

Cận Thời Dược không kiêng dè, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Tưởng Chiêu Anh giống như người khuấy động bầu không khí, liên tục reo hò cổ vũ ở bên lề sân khấu. Mạnh Ly là người duy nhất có da mặt mỏng ở đây, khuôn mặt đỏ ửng như máu.

Vẫn không cách nào thích nghi được kiểu nhiệt tình và bạo dạn như vậy.

Mạnh Ly đẩy Cận Thời Dược ra rồi chạy vọt vào bếp rót một cốc nước làm mát cơ thể.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 50"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull