Site icon TruyenVnFull

Khi Điện Thoại Đổ Chuông - Chương 37

“Cô ấy bất tỉnh rồi sao? Có bị thương không?”

“… Cái này… tôi cũng không rõ. Nhưng với thời tiết lạnh như thế này… có lẽ…”

Giọng của Hee Joo nhỏ dần, kéo dài, khiến anh vội vàng hét lên:

“Hãy tỉnh táo lại!”

“Ồ, mọi người mau tới đi… Tôi đang ở khe núi dưới vách đá này…”

Cằm cô bắt đầu run rẩy, hàm răng cũng va vào nhau liên tục.

“Phía dưới đỉnh núi, có bốn, năm cái cây… phía dưới đó, giữa các vách đá có một cái hang…”

“—406, có nghe thấy tôi nói không?” Giọng anh ngày càng căng thẳng.

Giọng nói của Baek Sa Eon, vốn rõ ràng, nay bị ngắt quãng như sóng điện bị hỏng. Hoặc có lẽ là do cô. Đầu óc Hee Joo bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cái tên Baek Sa Eon, cô rất muốn gọi ra.

Cô muốn hét thật lớn tên anh, xả hết nỗi lòng, bật khóc thật to…

“… Nhanh lên.”

Đó là tất cả những gì cô có thể nói ra lúc này. Ngay sau đó, một giọng nói đầy mạnh mẽ vang lên bên tai cô.

“—Tôi hiểu rồi, vì vậy đừng ngắt máy.”

“…!”

“—Cho đến khi tôi đến được đó, xin đừng ngắt máy.”

“….”

“—Tôi cầu xin em.”

Khoảnh khắc nghe thấy lời cầu xin đó, cổ họng cô như nghẹn lại. Người đàn ông mà cô từng muốn ly hôn bằng mọi giá, giờ đây giọng nói của anh lại khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn.

“—Tìm lại hướng đông bắc. Chúng tôi sẽ thông báo vị trí di chuyển của đội liên tục, đừng ngắt máy. Và…”

Anh ngừng lại, hít một hơi thật sâu.

“—Nếu có bất kỳ vấn đề gì, xin hãy cho tôi biết. Đừng lo lắng.”

“…!”

“—Tôi sẽ đến ngay.”

Phụt! Phụt!

Lúc đó, ánh lửa đỏ bừng bắn lên bầu trời.

“—406, em có thể không nhìn thấy, nhưng chúng tôi đang tới đó.”

Dù tầm nhìn đã mờ dần, Hee Joo vẫn có thể thấy ánh sáng rực rỡ vút lên giữa không trung. Cô yếu ớt nở một nụ cười.

“—Trong túi của Hee Joo có sô cô la, không biết cô ấy đã tìm thấy để ăn chưa.”

“Nhưng… tôi không biết nữa…”

“—Trong túi có một bộ dụng cụ sơ cứu. Ở đáy túi còn có pháo hiệu cứu hộ. Chỉ cần cọ xát nắp là có thể kích hoạt. Tôi hy vọng Hee Joo đã tìm thấy và sử dụng nó. 406, em nghĩ cô ấy có thể làm được không?”

(Lời dịch giả: Ôi tui chớt vì cái sự dịu dàng này (T.T))

Giọng anh đứt quãng, thở hổn hển hơn, có lẽ vì đang di chuyển nhanh.

“… Cái… gì?”

Cô cố gắng đáp lại bằng giọng run rẩy, lắp bắp.

“—Tôi hỏi vì em là người hiểu rất rõ Hee Joo.”

“Nếu cô ấy tỉnh… chắc sẽ cố gắng lục lọi gì đó…”

Tầm nhìn ngày càng mờ mịt, tựa như một đầm lầy kéo cô xuống. Hee Joo cố gắng cử động ngón chân của mình.

“—Em sợ lắm phải không?”

“…!”

Hee Joo ngừng lại, sau đó trả lời với giọng bình thản.

“Tôi sợ gì chứ…”

“Thật sao? Nhưng tôi sợ muốn chết.”

“…!”

Giọng anh bình thản như đang thú nhận, khiến tim cô khẽ nhói lên.

Cô nhích cơ thể đau nhức, cố gắng lục lại túi đồ của mình.

Ngay khi thấy bộ dụng cụ sơ cứu nhỏ, kỳ lạ thay, không phải cơ thể cô, mà chính đôi mắt cô cảm thấy nóng bừng lên.

“Em đã nghĩ anh chẳng hề quan tâm đến sống chết của em.”

“…”

“Trước đây anh đã từng như thế. Vậy nên Hee Joo cảm thấy thật bất công.”

“… Vậy em đã khóc sao?”

Giọng anh dịu đi một cách tự nhiên, nhưng vì từ đầu giọng anh đã cứng nhắc, Hee Joo không cảm thấy quá xa lạ.

Exit mobile version