Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 87
Đối mặt với lời chém đinh chặt sắt bảo là mình sẽ không xuống biển của Vương Bằng Phi, Giang Kiều không dám tin tưởng.
Cô ta nghe được cái gì vậy? Vì sao Vương Bằng Phi sẽ nghĩ như thế? Là bởi vì thời điểm còn chưa tới sao?
Cô ta đúng thật là không nhớ rõ được anh ta sẽ xuống biển vào năm nào, huống hồ dù cho cô ta có nhớ kỹ, bây giờ có nhiều chuyện thay đổi đến vậy rồi, có lẽ cũng sẽ có phản ứng dây chuyền, có thể sẽ xảy ra trước tiên hoặc là hoãn lại.
Cô ta nỗ lực đè xuống nỗi bất an trong lòng, cô ta biết được khoảng thời gian mà anh ta sẽ xuống biển, hẳn chính là trong mấy năm này.
Anh ta là tích cóp được nhân mạch trong xưởng thực phẩm huyện thành, sau đó mới xuống biển, mà bây giờ nhân mạch của anh ta…… Nói thật vậy, Giang Kiều không cảm thấy anh ta tích cóp được nhân mạch gì khó lường, chức vị của anh ta bây giờ cũng không có cao đến vậy nữa.
Còn chẳng bằng người anh họ Giang Nhược Thư kia của cô ta.
Càng nghĩ, Giang Kiều càng sợ hãi.
Nếu bởi vì con bướm vỗ cánh mà làm hướng đi tương lai của Vương Bằng Phi chếch đi, vậy thì cô ta trọng sinh lại một đời, hao hết tâm tư để gả cho anh ta, còn sinh con đẻ cái cho anh ta nữa, có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến Cố Hướng Hằng hiện tại đang ở địa vị cao, Giang Kiều liền muốn ngất xỉu.
Theo chức vị của Cố Hướng Hằng càng ngày càng cao, cô ta đều là dùng lý do kiếp trước anh ta chết sớm để an ủi chính mình. Không phải là vì cô ta có mắt không thấy Thái Sơn, mà là Cố Hướng Hằng kiếp trước căn bản không phải Thái sơn, chỉ nhẹ bay bay, chỉ là một cọng lông hồng thôi!
Kết quả…… Hiện tại, đối phương lại ngồi xuống được vị trí như thế kia.
Nếu như cô ta không có giải trừ hôn ước với Cố Hướng Hằng, liệu có phải bây giờ cô ta đi ra đi vào đều có thể được tôn xưng một tiếng phu nhân không?
Giang Kiều nhìn quanh bốn phía, căn nhà cũ xưa này lúc mới mua vốn là đã cũ xưa, giờ thì càng thêm cũ xưa.
Nếu nửa đời sau cô ta đều phải sống ở chỗ này…… Nghĩ đến nếu cô ta không có giải trừ hôn ước, hiện tại cô ta đã đang ở trong thành phố ăn sung mặc sướng rồi.
Giang Kiều lại lần nữa sinh lòng hối hận, nhưng chẳng có cách nào.
Cô ta đã chạy tới bước này rồi, trừ bỏ tiếp tục đi tới tận cuối con đường ra, đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng…… Nếu kiếp này Vương Bằng Phi thật sự tầm thường, Giang Kiều không cam lòng.
Sao anh ta có thể theo khuôn phép cũ mà vẫn luôn ở mãi chỗ này chứ?
Chuyện về cái nhà máy này cô ta biết, sau này nó sẽ bị người khác thu mua, từ công hữu thành tư hữu, công nhân trong này hoặc là nghỉ việc, hoặc là bị mua đứt tuổi nghề, cuộc sống đều chả tốt được đến đâu.
Cứ mãi ở chỗ này hoài là không có tiền đồ, cô ta tin tưởng vững chắc điểm này, cho nên cô ta nóng nảy.
Cô ta nỗ lực thuyết phục Vương Bằng Phi.
“Con gái nhà lão Vương ngay trước nhà chúng ta đó, không phải cô ta vẫn luôn không tìm được việc làm sao? Cả gia đình cô ta chỉ có mình chồng cô ta là có việc làm, hiện tại mỗi sáng sớm cô ta đều xuống nông thôn đi thu trứng gà và rau xanh, sau đó lại bán trao tay, cứ vậy là thu nhập một tháng không thể kém hơn công nhân, em đã thấy được cô ta mua thịt về ăn mấy lần rồi.”
“Còn có lão Lâm nữa, ông ta để con trai mình thế thân vào cương vị của mình xong thì liền vào núi thu thịt rừng về bán, mấy loại thịt rừng trong núi kia rất được hoan nghênh, hiện tại mới làm có bao lâu đâu, mà nhà đã mua được cả TV rồi kìa.”
“Còn có bác gái béo bày quán ở cổng xưởng chúng ta nữa kìa, mỗi ngày bả bán bánh bao, bán trứng luộc nước trà, em nghe nói một tháng bác ta có thể kiếm được trên cả trăm tệ!”
Lại còn nữa chính là ông anh họ Giang Nhược Thư kia của cô ta.
Chẳng qua lúc sắp sửa nói đến ông anh họ này, Giang Kiều lại nuốt về những lời sắp sửa thốt ra.
Cô ta biết, Vương Bằng Phi không muốn nghe chuyện về anh họ.
Cô ta biết nguyên nhân.
Vì chức vị của anh họ đã cao hơn Vương Bằng Phi cũng thôi đi, anh ấy còn có được ý hay, dẫn dắt mọi người bán được thương phẩm tồn đọng ra ngoài, được đến một bút tiền thưởng, còn có được một buổi khen ngợi công khai ở trong xưởng nữa.
Mọi người đều nói, có lẽ không bao lâu nữa anh họ lại sẽ thăng chức, cho nên hiện tại chồng cô ta sẽ chỉ càng thêm không muốn nghe.
Giang Kiều cười khổ: “Mấy người đó làm những việc này đúng là không thể diện, nhưng mà cái không thể diện này cũng chỉ nói nói mà thôi, có tiền rồi, bị người ta nói vài câu tính cái gì?”
Lại qua mấy năm nữa, ngay cả mấy câu ngoài mồm kia cũng không còn, bởi hết thảy đều nhìn tiền nói chuyện.
Những chuyện mà cô ta nói Vương Bằng Phi đều biết, nhưng anh ta không thích nghe, anh ta đột nhiên đứng bật dậy: “Đủ rồi! Cô muốn nói cái gì! Tôi sẽ không đi làm mấy cái việc mất mặt xấu hổ kia, nếu mà cô đỏ mắt ghen ghét, vậy tự mình đi làm đi, tôi sẽ không cản cô kiếm tiền.”
Nói tới chỗ này, Vương Bằng Phi cười ha hả: “Dù sao nhiều năm như vậy cô vẫn chỉ là một đứa nhân viên tạm, có lẽ cô thật sự đi bày quán rồi, còn có thể kiếm nhiều chút.”
Nói đến cái này, tim Giang Kiều liền co rút đau đớn một chút.
Nhân viên tạm thì thế nào? Nhân viên tạm còn không phải bởi vì anh không có bản lĩnh giúp tôi chuyển thành công nhân chính thức?
Tiền lương của cô ta còn không phải đều đã đi trợ cấp gia dụng à?
Nếu không có cô ta, cuộc sống trong nhà sẽ còn căng thẳng hơn nữa.
Cô ta còn đã sinh dưỡng ba đứa con cho nhà họ Vương nữa.
Chẳng lẽ mấy năm nay cô ta dễ dàng sao?
Về phần bảo cô ta tự đi làm ăn buôn bán, điểm này Giang Kiều không có chút tin tưởng nào, cô ta không có khiếu làm mấy cái này, nếu lỡ cô ta lỗ vốn thì sao đây? Chuyện như thế chắc chắn là đàn ông càng có ưu thế hơn.
Nhìn thấy cô ta lùi bước, Vương Bằng Phi cười lạnh: “Được rồi, cô chỉ là nói nói suông ngoài miệng thôi, nếu cô không có cái tâm tư này thì cũng đừng nói nữa, tôi sẽ không từ chức. Nếu như chính cô muốn đi làm thử, tôi không phản đối, cô có thể làm được thành cái dạng gì thì xem bản lĩnh của cô.” Nói tới đó, Vương Bằng Phi giật mình, bởi nếu cô ta thật sự muốn thử đi làm, anh ta thật sự sẽ không phản đối.
Nhưng mà làm anh ta thất vọng chính là, Giang Kiều lập tức lắc đầu: “Em là đàn bà mà xuất đầu lộ diện đi làm mấy chuyện đó sao mà được, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không rời khỏi em được, mà anh thì lại khác nha, anh là đàn ông, đàn ông trời sinh càng mạnh dạn đi đầu hơn đàn bà.”
Vương Bằng Phi tuy đúng là thất vọng, lại cũng chẳng hề ngoài ý muốn. Nếu mà cô ta thật sự có cái năng lực ấy, vậy đã chẳng phải cô ta rồi.
Vương Bằng Phi không kiên nhẫn mà xua xua tay: “Được rồi, tôi đã nói không được là không được, cô mà nói nữa tôi bực đó.”
Thật là quá đáng tiếc, thiếu chút nữa là anh ta đã kết hôn với người phụ nữ có năng lực rồi.
Nếu mà kết hôn với Giang Cảnh Du, hiện tại phỏng chừng anh ta cũng đã được đẩy lên cái chức xưởng trưởng rồi nhỉ.
Thật là đáng tiếc. Nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình, Vương Bằng Phi cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Thôi cái ý tưởng này lại là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, giờ có nhắc lại nữa cũng chẳng có ý tứ gì. Nghĩ đến đây, anh ta liền muốn đi.
Nhưng mà Giang Kiều không cho: “Anh đừng đi, chúng ta còn chưa nói xong.”
Vương Bằng Phi lập tức nổi máu giận lên, hơn nữa lúc này còn vừa lúc mấy đứa con hi hi ha ha về nhà, nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ, Vương Bằng còn thuận thế đá ghế một cái, phát tiết lửa giận của mình ra, cả khuôn mặt dữ tợn: “Mấy đứa nhãi ranh, ngày nào cũng chỉ biết chơi!”
“Cực cực khổ khổ nuôi chúng mày có ích lợi gì? Đều là đồ quỷ đòi nợ!”
“Tao tốn nhiều tiền đến vậy, mấy đứa bay thi được mấy điểm?”
“Nếu mà tụi bay không muốn đi học, vậy nói sớm một chút, tao cho tụi bay đi nhặt ve chai!”
Bởi vì trong lòng anh ta không thoải mái nên lần này mắng đặc biệt lâu, nghe mà ông bà nội mấy đứa nhỏ đều ra khuyên anh ta đừng tức giận.
Nhìn ba đứa con bị mắng đến sợ hãi rụt rè, sắc mặt Giang Kiều trở nên rất khó nhìn.
Lại là như vậy.
Nhìn cái bộ dáng mắng con một chuỗi dài đến độ không cần thở dốc kia xem đi!
Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là dùng con làm cớ để xả tức mà thôi.
Con của cô ta lại làm sai cái gì chứ? Tụi nó không có sai gì hết.
Cô ta đỏ mắt lên, bắt đầu chửi lại anh ta: “Đủ rồi, anh có chửi đủ hay chưa đó! Con mình làm sai cái gì! Anh có cái bộ dáng làm cha người ta không? Ngày thường gặp không phải đánh chính là mắng……”
Nhà bọn họ bạo phát một cuộc chiến gia đình, mấy hộ gia đình chung quanh ai ai cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Hiếm thấy nha.
Ngày thường đều là chồng mắng con, hôm nay thế mà còn có chửi lại.
Mới mẻ nha.
—
Hôm nay Giang Nhược Thư về dưới quê một chuyến, ngày thường anh ấy cách mấy hôm sẽ liền trở về thăm cha mẹ.
Nhìn thấy anh ấy về, Giang Minh Tông với Lưu Tuệ Chi đều vui vẻ.
Giang Nhược Thư về đây vào thời gian nghỉ trưa, nhìn rau xanh với dưa muối trên bàn ăn, anh ấy không nhịn được mà nhíu mày lại. Lúc anh ấy không ở đây, ba mẹ quá là tiết kiệm, ngay cả cái trứng gà cũng không có, mà giờ nhà mình lại không phải ăn không nổi.
Anh ấy không hiểu.
Cũng không muốn hiểu.
Anh ấy lấy thịt kho mình mua ra: “Ba mẹ, ngày thường ba mẹ ăn cho ngon chút đi, đừng có bạc đãi thân thể của mình.”
Đều là người năm mấy sáu chục tuổi rồi, còn bạc đãi chính mình nữa.
Hiện tại ba vẫn đang còn đi dạy, mẹ thì ở nhà trồng trọt, cuối năm cũng có chia hoa hồng để lấy, so sánh như vậy, không nói bữa bữa thịt cá, nhưng tự cho chính mình thêm cái trứng gà thật sự chẳng tính là gì.
Anh ấy vốn tưởng rằng khi đám ông bà cố ngoại của mình qua đời rồi sẽ tốt hơn chút, nhưng mà ba mẹ anh ấy vẫn sẽ còn tiếp tục giúp đỡ cậu, em họ và anh họ, mãi không dứt.
Nếu như trong tay ba mẹ có 10 tệ, vậy sẽ có 5 đồng là cho bên ngoại, 4.9 đồng cho anh, còn chính ba mẹ thì chỉ xài 1 mao tiền.
Giang Nhược Thư đã khuyên bảo không ít lần rồi, mà ba mẹ không có lần nào chịu nghe, nên anh ấy chỉ có thể tự mình mua nhiều chút món ngon, tận mắt nhìn ba mẹ ăn xong hết mới đi.
“Con mua một lần rồi, cảm thấy ngon, ba mẹ nếm thử đi.”
Nghe thấy anh ấy nói như thế, Giang Minh Tông và Lưu Tuệ Chi đều cười, nếm thử, để trống miệng khen: “Hương vị đúng thật là ngon.”
“Là thịt kho ngon nhất mà mẹ từng ăn.”
“Chỉ là bao nhiêu tiền vậy con? Con đừng có tiêu pha. Cháu trai ba mẹ ăn chưa?”
Giang Nhược Thư: “Mấy đứa cũng có rồi, phần này là cho ba mẹ ăn.”
Lưu Tuệ Chi: “Lần tới con mua, mẹ đưa sang cho cậu con một chút, bọn họ chắc chắn là chưa từng hưởng qua.”
Hiện tại Giang Nhược Thư cũng lười nhắc tới chuyện bên cậu, mà nói lảng sang chuyện khác luôn, bắt đầu nói về lúc anh về đây có đụng phải những người khác trong xưởng, nói đến chuyện vợ chồng em họ Giang Kiều cãi nhau: “Nói là mấy đứa nhỏ chọc em rể tức giận, sau đó em ấy làm mẹ che chở con nên liền ầm ĩ lên. Trước kia em rể cũng dữ dằn với mấy đứa nhỏ, nhưng mà ầm ĩ lên thì không nhiều lắm.”
Lưu Tuệ Chi thích nghe mấy cái này, hỏi con: “Sau đó thì sao, thế nào?”
Giang Nhược Thư: “Sau đó em rể bị mắng rồi sập cửa rời đi.”
Lưu Tuệ Chi thở dài: “Đáng thương mấy đứa nhỏ kia.”